Chương 27: (Vô Đề)

Phó Tu Ninh không ngờ Tô Ngộ sẽ quay đầu lại.

Vì vậy, khi nghe cô hỏi câu: "Anh muốn quay lại hay chỉ muốn lên giường với tôi?" thì anh thoáng sững người, sau đó theo bản năng cảm thấy có chút nực cười.

Chẳng lẽ ý định của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?

Lấy lại tinh thần, anh khẽ cong môi, cười nhẹ.

Trẻ con mới phải chọn lựa, người trưởng thành đương nhiên muốn cả hai.

Phó Tu Ninh đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.

Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng mở miệng: "Có gì khác nhau sao?"

Tô Ngộ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh: "Khác nhau lớn lắm."

Dừng lại hai giây, cô không vòng vo mà nói thẳng: "Lên giường thì được, nhưng quay lại thì không."

Gia thế và hoàn cảnh của Phó Tu Ninh không cho phép anh cưới một người bình thường như cô. Nếu đã không thể có tương lai, vậy thì quay lại còn ý nghĩa gì? Nếu không, ngay từ đầu cô cũng đã không chọn rời đi.

Yết hầu của Phó Tu Ninh khẽ chuyển động: "Vậy nếu anh muốn quay lại thì sao?"

Tô Ngộ đứng thẳng lưng: "Vậy e là hôm nay sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."

Cô đối diện với ham mu. ốn trong lòng mình nhưng cũng rõ ràng hiểu được khoảng cách giữa cả hai.

Phó Tu Ninh đứng yên không lên tiếng.

Vẻ mặt anh nặng nề, như thể đang đấu tranh và suy nghĩ.

"…Cũng được."

Một lát sau, Phó Tu Ninh cười tự giễu, khóe môi khẽ nhếch lên: "Lên giường… cũng được."

Ánh mắt anh không rời khỏi Tô Ngộ dù chỉ một giây, nhẹ giọng mời cô: "Đi không? Về nhà anh."

Gần như ngay khoảnh khắc cánh cửa xe đóng lại, Tô Ngộ đã bị đè xu. ống băng ghế sau, ngay sau đó là nụ hôn cuồng nhiệt của Phó Tu Ninh.

Hương tuyết tùng quen thuộc bao trùm lấy cô, mùi hương tràn ngập trong khoang miệng và khoang mũi.

Nụ hôn của Phó Tu Ninh vô cùng mãnh liệt, như thể đang trút hết nỗi giận dữ, lại giống như một con thú lớn đói khát đã nhịn quá lâu, đột nhiên tìm thấy con mồi nên gấp gáp muốn nuốt trọn.

Tô Ngộ theo bản năng ngửa đầu đón nhận, lý trí dần dần bị thiêu rụi.

Cô đưa tay ôm lấy lưng anh, để mặc bản thân chìm sâu vào d. ục v. ọng.

Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bất giác, Tô Ngộ nhớ lại lần đầu tiên của cô và Phó Tu Ninh.

Hôm đó thật ra chỉ là một sự cố bất ngờ.

Cô nhớ đó là ngày thi cuối kỳ, bài thi kéo dài đến tận hơn tám giờ tối mới kết thúc.

Bước ra khỏi phòng thi, vừa bật điện thoại lên, cô đã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ tràn ngập màn hình.

Hầu hết đều là từ Phó Tu Ninh, còn có vài số không lưu tên, nhưng cô nhận ra đó là số của bạn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!