Do trận bão tuyết bất ngờ ở thành phố lân cận, chuyến bay của bạn Phương Giác Khiêm bị hoãn lại. Sau khi ăn tối xong, Tô Ngộ và Phương Giác Thiển về nhà, quậy phá đến tận khuya mới ngủ.
Hiếm có một ngày được nghỉ ngơi, Tô Ngộ ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới tỉnh. Khi cô thức dậy, Phương Giác Thiển đã không có ở nhà, nhưng đặc biệt để lại một tờ giấy nhắn trong phòng khách.
["Bé cưng yêu dấu, ông ngoại tớ gọi tớ qua ăn trưa, trong tủ lạnh có đồ ăn, cậu ngủ dậy thì ăn nhé. Chiều tớ về, chờ tớ nha. Yêu cậu! Thả tim/ thả tim/ thả tim."]
Tô Ngộ đọc xong rồi đặt lại tờ giấy về chỗ cũ, xoay người đi vào bếp. Cô đã không ăn gì hơn mười tiếng đồng hồ, quả thực cảm thấy hơi đói.
Phương Giác Thiển không biết nấu ăn, tủ lạnh chắc cũng chẳng có nguyên liệu gì. Cô định mở ra xem thử có mì ăn liền hay đồ ăn nhanh nào không, nhưng khi kéo cánh cửa tủ lạnh ra, cô mới phát hiện cuộc sống của tiểu thư nhà giàu này còn xa rời thực tế hơn cô tưởng.
Chẳng những không có nguyên liệu nấu ăn, ngay cả mì ăn liền cũng đã hết hạn. Ngược lại, bia, rượu vang, rượu ngoại thì vẫn còn rất mới. Một số loại trái cây đã bắt đầu hư thối, không biết đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp.
OK, được thôi!
Là cô sai, cô không nên đặt kỳ vọng gì vào cái bếp của Phương Giác Thiển.
Hồi đại học, có lần Phương Giác Thiển bị ốm trong ký túc xá, đúng lúc bạn cùng phòng khác không có ở đó, Tô Ngộ thì đi làm thêm. Trong ký túc chỉ còn hai gói mì ăn liền, Phương Giác Thiển tự tay nấu, kết quả suýt chút nữa làm cháy cả ký túc. Bị tịch thu nồi điện đã là chuyện nhỏ, vụ việc còn kinh động đến cả giảng viên phụ đạo. Kể từ đó, trong phòng ký túc của họ nghiêm cấm Phương Giác Thiển đụng vào bất cứ dụng cụ nhà bếp nào, mọi việc nấu nướng đều do Tô Ngộ và bạn cùng phòng còn lại lo liệu, Phương Giác Thiển chỉ cần chờ ăn là được.
Tô Ngộ đóng cửa tủ lạnh, cầm điện thoại đặt một phần cơm niêu, sau đó xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp tủ lạnh cho Phương Giác Thiển.
Nhìn sơ cũng thấy tủ lạnh của cô tiểu thư này ít nhất ba tháng rồi chưa được dọn, nếu không thì táo bên trong cũng không đến mức thối rữa đến ch. ảy nước như vậy.
Tô Ngộ dọn hết rác trong tủ lạnh ra, dùng khăn sạch lau chùi bên trong lẫn bên ngoài, cuối cùng mới sắp xếp lại những chai rượu yêu quý của Phương Giác Thiển vào chỗ cũ.
Làm xong tất cả những việc này cũng đã mất hơn một tiếng đồng hồ, cô đói đến mức bụng như dán vào lưng.
Cô cầm điện thoại mở ứng dụng giao đồ ăn, nhìn đơn hàng của mình. Đồ ăn đã được giao đến tủ khóa điện tử dưới lầu từ hai mươi phút trước.
Vừa hay cô cũng định mang rác trong tủ lạnh xuống vứt, tiện thể lấy luôn phần cơm niêu.
Trước khi vứt rác, Tô Ngộ giơ điện thoại chụp một tấm ảnh hai túi rác trên mặt đất, sau đó xách rác xuống lầu.
Vì đây là rác hữu cơ, mùi khá nặng, cô chu đáo đi thêm vài bước để vứt vào thùng rác bên ngoài. Không ngờ trên đường quay lại, khóe mắt cô vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phó Tu Ninh?
Anh cũng sống trong khu này sao?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, biệt thự Bắc Sơn là khu nhà giàu bậc nhất Kinh thị, Phó Tu Ninh sống ở đây cũng không có gì lạ.
Tô Ngộ chớp mắt, thu lại ánh nhìn, xoay người đi lấy đồ ăn.
Trở về nhà Phương Giác Thiển, Tô Ngộ vừa lướt Weibo vừa thong thả ăn từng miếng nhỏ. Cơm niêu ở quán này có hương vị không tệ, mỗi lần lười nấu ăn vào cuối tuần, cô thường đặt ở đây.
Tin nhắn trong nhóm công việc trên WeChat liên tục nhảy ra, nhưng cô đều bỏ qua. Công việc nghiêm túc giờ không liên quan gì đến cô, còn tin đồn thì đọc chỉ tổ bực mình.
Tối qua sau khi bình tĩnh lại, cô đã suy xét cẩn thận về chuyện này. Việc tố cáo lớn như vậy chắc chắn không thể do một mình Khúc Đồng Chu làm, hơn nữa nếu tố cô nhận hối lộ, thì chính anh ta cũng không thoát được. Cho dù là vì chút chuyện tình cảm mà muốn trả thù, anh ta cũng không thể đến mức đánh đổi cả công việc của mình.
Chín phần mười là có người đứng sau giật dây Khúc Đồng Chu làm chuyện này.
Còn về người đó là ai, trong lòng Tô Ngộ đã có suy đoán, nhưng hiện tại chưa có bằng chứng. Chỉ là cô không biết bọn họ đã kết nối với nhau như thế nào.
Ban đầu cô nghĩ thanh giả tự thanh, nhưng một ngày một đêm đã trôi qua, công ty vẫn không có bất cứ tin tức nào. Cô không thể cứ ngồi yên mặc cho kẻ đứng sau toại nguyện.
Cô nhớ hồi trước, lúc còn quen Khúc Đồng Chu, cô đã từng dùng laptop đăng nhập WeChat một lần. Sau này do bận công việc nên không đăng nhập nữa. Lịch sử trò chuyện trên điện thoại đã bị xóa, vậy liệu trên máy tính có thể vẫn còn lưu lại không…
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ đặt điện thoại xuống, nhanh chóng ăn nốt phần cơm còn lại, thay quần áo chuẩn bị về nhà.
Thế nhưng khi định xuống lầu, cô lại không tìm thấy chìa khóa nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!