Chương 2: (Vô Đề)

Ánh mắt hai người yên lặng giao nhau trong không trung.

Trái tim Tô Ngộ đột nhiên ngừng đập, trong đầu cô hiện lên hàng ngàn khoảnh khắc mơ hồ, những khoảnh khắc này cuối cùng kết thành một nhận thức rõ ràng——

Là Phó Tu Ninh, cô không nhìn nhầm.

Người đàn ông với dáng người cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng gần như không thay đổi gì. Sống mũi cao, đôi lông mày sâu và sắc nét. Đôi mắt đào hoa vốn dĩ nên mang vẻ phong lưu đa tình, nhưng lại toát lên sự lãnh đạm trên khuôn mặt nghiêm nghị. So với thời niên thiếu kiêu ngạo sắc bén, giờ đây đã thêm phần chín chắn và trầm ổn.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới cảnh có một ngày sẽ gặp lại Phó Tu Ninh, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới lần gặp này lại vội vã và bất ngờ như thế.

Dừng lại vài giây, Tô Ngộ nhanh chóng rời ánh mắt khỏi cái nhìn thản nhiên nhưng kín đáo ấy, bản năng mở miệng định nói gì đó, nhưng lời nói đến cổ họng thì như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Đã năm năm xa cách, cô đã sớm không còn biết nên xưng hô với anh như thế nào nữa.

Chỉ vài giây trôi qua mà dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Đúng lúc này, người vừa nhiệt tình chào đón cô khi nãy,  cũng là giám đốc nhân sự của công ty – Hứa Tri Vi, mỉm cười giới thiệu: "Tô Ngộ, để tôi giới thiệu, đây là Tổng giám đốc Phó Tu Ninh, vừa mới nhậm chức CEO của chúng ta."

Ánh mắt Tô Ngộ lại lần nữa rơi vào người đàn ông cao lớn, phong thái xuất chúng trước mặt, có chút khó tin. Vị CEO mới đến nhưng đã gây xôn xao khắp công ty hóa ra chính là Phó Tu Ninh?

Hứa Tri Vi nói tiếp: "Tổng giám đốc Phó, đây chính là người mà tôi đã nhắc đến – quản lý Tô, một trong hai cánh tay đắc lực của phòng kinh doanh, hiện là quản lý và cũng là người phụ trách phòng kinh doanh của chúng tôi.."

Tô Ngộ còn chưa kịp thoát khỏi sự kinh ngạc khi biết Phó Tu Ninh sẽ trở thành cấp trên của cô thì Hứa Tri Vi đã giới thiệu xong

Phó Tu Ninh thu hồi tầm mắt vừa nhìn cô lại, bước tới phá vỡ sự im lặng bằng một thái độ điềm nhiên, như thể đây là lần gặp mặt đầu tiên của họ, anh đưa tay ra trước cô: "Xin chào, quản lý Tô."

Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, ấm áp, như dòng suối băng vừa tan chảy vào đầu xuân.

Hơi thở của Tô Ngộ thoáng chững lại, cô đứng yên tại chỗ, cảm giác cổ họng mình như bị nghẹn cứng. Những ký ức cũ kỹ đã ố vàng theo thời gian, bỗng dưng sống dậy, quay ngược lại không kiểm soát.

Giọng nói của anh vẫn luôn cuốn hút như vậy, dù là lúc bình thường thản nhiên hay khi cảm xúc pha lẫn d. ục v. ọng.

Ánh mắt của người đàn ông đối diện từ từ di chuyển xuống dưới, đôi mắt đào hoa tinh xảo yên lặng nhìn cô, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng thản nhiên, bàn tay đưa ra kiên nhẫn giơ lên trong không trung.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Ngộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố tỏ vẻ bình tĩnh mà đưa tay ra: "Chào tổng giám đốc Phó."

Hơi ấm quen thuộc lại xa lạ giao nhau trong chốc lát, không biết có phải do ảo giác hay không, Tô Ngộ rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay của anh lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô khi hai tay họ rời nhau.

Nhịp tim của Tô Ngộ đột nhiên ngừng lại trong thoáng chốc, đầu ngón tay như có luồng điện chạy qua.

Mùi gỗ đàn hương thơm mát bất ngờ xộc vào mũi, trái tim Tô Ngộ đập mạnh hai nhịp, cô vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng lãnh đạm đó.

Đôi mắt đó vẫn như trước, sâu thẳm và bình lặng, không để lộ chút cảm xúc nào.

Như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô.

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Hứa Tri Vi cười nói: "Đừng đánh giá thấp quản lý Tô, cô ấy là sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Kinh, rất có năng lực. Cô ấy còn từng đại diện trường sang Đại học Hồng Kông trao đổi một năm. Hồ sơ lý lịch ưu tú. Hai phần ba thành tích hàng năm của bộ phận kinh doanh chúng tôi là do cô ấy mang lại.

Ánh mắt Phó Tu Ninh không di chuyển, anh kín đáo quan sát người phụ nữ trước mặt.

Cô gầy hơn rồi.

Tóc cũng đã cắt ngắn.

Khác xa so với trước kia.

"Đại học Hồng Kông?"

Ánh mắt Phó Tu Ninh dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, lặp lại một cách từ tốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!