Rời khỏi bàn ăn, Tô Ngộ đi vào nhà vệ sinh. Sau khi xác nhận không phải đến kỳ, cô mới bước ra ngoài. Khi đi qua hành lang định hỏi nhân viên nhà hàng Nhật xem có nước nóng hoặc đồ uống ấm không, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Ngay sau đó, cổ tay cô bị nắm chặt, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau: "Tô Ngộ, đúng là em thật!"
"Khúc Đồng Chu?"
Tô Ngộ nhíu mày, ngay lập tức, một luồng hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô theo phản xạ cảm thấy ghê tởm. Cô mạnh mẽ giật tay ra khỏi anh ta.
Thấy vậy, trên mặt Khúc Đồng Chu lóe lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã bị vẻ mặt nịnh nọt thay thế. "Ngộ Ngộ, em vẫn còn giận anh sao? Anh thực sự biết lỗi rồi! Anh nhất định sẽ thay đổi, em đừng giận dỗi nữa có được không? Chúng ta làm lành đi mà."
Tô Ngộ cảnh giác quan sát người đàn ông trước mặt.
Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, ánh mắt không tỉnh táo, tơ máu đỏ hiện rõ trong đáy mắt, trông có vẻ đã uống không ít.
Tạm dừng một lúc, Tô Ngộ thử nói lý với tên này: "Khúc Đồng Chu, một tháng trước tôi đã chia tay với anh rồi. Lần trước tôi đã nói rõ ràng chưa đủ hay sao? Để lại chút thể diện cho nhau có được không?"
Sắc mặt Khúc Đồng Chu tối sầm lại, vẻ mặt nịnh nọt giả tạo vừa rồi cũng trở nên gượng gạo.
Nhưng nghĩ đến một tháng nay đi xem mắt toàn gặp phải những người kỳ quái, anh ta lại không kìm được sự bực bội trong lòng. Không có năng lực thì thôi, vừa mở miệng đã nói chuyện tiền bạc, chẳng biết là tìm chồng hay tìm cái ví tiền dài hạn nữa.
So với đám phụ nữ trên mấy app hẹn hò kia, Tô Ngộ vừa không màng tiền, vừa có năng lực, lại biết kiếm tiền, tốt hơn họ không biết bao nhiêu lần. Quan trọng hơn là dẫn cô ra ngoài rất có mặt mũi, nếu không anh ta đã chẳng hết lần này đến lần khác tự hạ thấp bản thân để níu kéo cô.
Sau khi cân nhắc lợi ích, Khúc Đồng Chu lại đeo lên vẻ mặt dịu dàng như thường ngày: "Ngộ Ngộ, anh thực sự biết lỗi rồi, cầu xin em tha thứ cho anh lần này đi. Anh đảm bảo sẽ không tái phạm nữa! Một tháng nay anh đã nghĩ rất nhiều, thực sự rất hối hận. Hôm đó anh uống say quá, sau này sẽ không thế nữa, anh thật sự sẽ cai rượu."
Tô Ngộ nhìn thấu màn kịch của anh ta ngay lập tức. Cơn đau quặn thắt dưới bụng càng khiến cô chẳng buồn nhìn tiếp, cô xoay người bỏ đi. Ở nơi công cộng, cô không muốn gây ầm ĩ.
Không ngờ vừa xoay người, cô liền bị Khúc Đồng Chu lao đến túm chặt lấy cánh tay, dù có giằng thế nào cũng không thoát ra được. Khi cô lần nữa quay đầu nhìn anh ta, gương mặt anh ta đã biến đổi hoàn toàn: "Tô Ngộ, mẹ kiếp em đừng có không biết điều! Tôi đã hạ mình cầu xin thế này rồi, em còn muốn thế nào nữa?"
Lúc này, Tô Ngộ hoàn toàn nhận ra người đàn ông trước mặt là một kẻ cặn bã, vô phương cứu chữa. Ánh mắt cô lạnh băng nhìn anh ta: "Buông ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy."
"Em còn dám báo—A—!"
Chưa nói hết câu, tay Khúc Đồng Chu đã bị ai đó mạnh mẽ kéo ra. anh ta gầm lên: "Mẹ kiếp, ai đấy?"
Tô Ngộ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông mặc bộ vest xám đậm, dáng người cao ráo, chỉ mấy bước đã tiến đến trước mặt cô.
Phó Tu Ninh.
Sao anh lại ở đây?
Chưa kịp phản ứng, cô đã được anh che chắn ở phía sau.
Phó Tu Ninh nhíu mày, cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm đỏ của cô: "Chuyện gì đây?"
Tô Ngộ mím môi, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng Khúc Đồng Chu vang lên: "Anh là ai? Tôi cãi nhau với bạn gái tôi thì liên quan gì đến anh?"
Tô Ngộ cười lạnh, trong lòng mắng thầm không biết xấu hổ.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Phó Tu Ninh đã nhàn nhạt nói: "Cô ấy đã chia tay với cậu rồi."
Khúc Đồng Chu sững người, sau đó như thể chợt hiểu ra, ánh mắt đầy khinh miệt liếc nhìn Tô Ngộ: "Hóa ra là tình nhân của em à?"
"Haha, bình thường giả vờ đứng đắn như trinh nữ thanh cao, hóa ra không biết đã lên giường với thằng này bao nhiêu lần rồi? Tôi hiểu rồi, hóa ra tôi bị em cắm sừng chứ gì!"
Tô Ngộ lạnh nhạt nhìn người trước mặt, chẳng buồn đôi co thêm, trực tiếp rút điện thoại ra định gọi cảnh sát.
Thấy vậy, Khúc Đồng Chu theo bản năng lao tới định giật lấy điện thoại của cô. Nhưng còn chưa kịp chạm vào áo cô, cánh tay đã bị người ta vặn ngược ra sau, cơn đau nhói ập đến khiến anh ta chưa kịp kêu lên đã bị đè chặt vào tường hành lang. Anh ta thậm chí còn nghe thấy tiếng xương mình bị trật khớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!