Chương 16: (Vô Đề)

Phó Tu Ninh có chất giọng rất hay, trầm thấp lạnh lùng nhưng lại mang theo chút mập mờ và trêu chọc vừa đủ, khó có thể phân biệt thật hay giả.

Nghe thấy vậy, Tô Ngộ sững người trong thoáng chốc, bỗng dưng có chút thiếu tự tin. Theo phản xạ, cô đưa tay lên áp mu bàn tay vào mặt mình thử.

Nhiệt độ bình thường.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng cười rất khẽ vang lên từ không xa.

Nhíu mày khó hiểu, Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người đàn ông đứng đối diện khẽ cong môi, nụ cười nhẹ, dáng vẻ nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy hứng thú quan sát cô.

Tô Ngộ: ?

Nhận ra mình vừa bị Phó Tu Ninh trêu chọc, cô cạn lời: "Anh có bệnh à Phó Tu Ninh? Đùa giỡn tôi vui lắm hả?"

Cùng lúc đó, thang máy vừa vặn dừng ở tầng mười.

Cửa thang máy mở ra, Tô Ngộ chẳng buồn quay đầu, giận dữ bước nhanh ra ngoài, tiếng gót giày gõ xuống sàn vang lên cộc cộc.

Mới đi được hai bước, cô đã cảm nhận được rõ ràng người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo. Chưa kịp phản ứng thì cổ tay đột nhiên bị siết chặt.

Lớp chai mỏng trên tay người kia vừa chạm vào da cô đã truyền đến một lực kéo mạnh mẽ không thể cưỡng lại, khiến cả người cô bị kéo ngược về phía sau.

Ban nãy bị Phó Tu Ninh trêu chọc khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này. Thế nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ quá rõ rệt khiến cô không tài nào vùng ra được, buộc phải đối mặt với cục diện khó xử hiện tại.

Cảm xúc lạ lẫm xen lẫn xấu hổ dâng trào, trong khoảnh khắc đó, theo phản xạ, cô giơ tay lên nhưng không ngờ tay vừa nhấc lên giữa không trung đã bị chặn lại.

Ngay sau đó, cánh tay bị dễ dàng bẻ ngược ra sau.

Cùng lúc ấy, người kia tiến thêm một bước, chỉ trong chớp mắt, cô đã bị kéo sát vào lòng anh.

Khoảng cách đột nhiên bị rút gần, Tô Ngộ thậm chí có thể ngửi thấy hương tuyết tùng đặc trưng trên người Phó Tu Ninh, thanh lạnh mà trầm ổn.

Cảm giác quen thuộc từ lâu ập đến, tim cô không thể kìm nén mà đập nhanh hai nhịp.

Cùng lúc đó, tiếng "đinh" vang lên, chiếc thang máy phía sau họ cũng dừng lại ở tầng mười.

Tim Tô Ngộ lập tức thắt lại.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy sắp mở ra, vai cô bỗng bị đẩy mạnh.

Trong một giây trời đất đảo lộn, đến khi hoàn hồn lại, cô đã bị kéo vào lối thoát hiểm phía sau, bị ép sát vào cửa, cổ tay cô vẫn bị giữ chặt sau lưng.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn rõ gương mặt thanh tú của anh, cùng lồng ng. ực rắn chắc ngay trước mắt.

Bốn mắt chạm nhau, tim Tô Ngộ như ngừng lại một nhịp.

Rồi cô lập tức trừng mắt giận dữ nhìn người đàn ông trước mặt, tức tối hỏi: "Phó tổng, anh có ý gì đây?"

Gọi "Phó tổng" chứng tỏ cô đang rất gấp.

Phó Tu Ninh bật cười khẽ, giọng điềm nhiên mà không trả lời trực tiếp: "Tôi đang nói về chuyện hôm qua."

Anh hờ hững nâng mi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đỏ ửng vì giận của cô, giọng điệu nhàn nhạt: "Nếu không có gì, tại sao em phải nổi nóng?"

Tô Ngộ không muốn tranh luận với anh, bèn nghiêng đầu tránh đi.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh khẽ nhướng mày, như cố tình trêu chọc, cũng nghiêng đầu theo, nhất định để ánh mắt cô không thể né tránh mình.

Chạm phải ánh mắt giận dữ của cô, anh bỗng bật cười, giọng nói trầm thấp cất lên: "Sao lại né? Chột dạ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!