Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khắc hoạ lên đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông. Đôi mắt đào hoa đen láy sâu thẳm ngày thường giờ đây vương chút men say, mang theo sự cố chấp như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc.
Đã rất lâu rồi Tô Ngộ không nhìn thấy một Phó Tu Ninh như thế này, nhất thời quên mất phải đối diện ra sao. Đến khi hoàn hồn lại, gương mặt anh đã gần trong gang tấc, hơi thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ xuống từ trên cao, bao trùm lấy cô.
Tim Tô Ngộ khựng lại trong giây lát, ngay sau đó tim đập mạnh hai nhịp, rồi bắt đầu tăng tốc dữ dội.
Hôm nay Phó Tu Ninh đã uống không ít rượu, dù chưa đến mức say nhưng gương mặt đã hơi đỏ ửng, hơi thở cũng phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Hòa lẫn trong đó là hương tuyết tùng độc nhất trên người anh, không nồng gắt mà dễ chịu đến lạ.
"Lên tiếng đi."
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt khóa chặt lấy cô không chút xao động.
Tô Ngộ theo bản năng lùi lại nửa bước, vô tình đá trúng chiếc ghế bên cạnh khiến bản thân mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc không kịp đề phòng, cô ngã về phía sau.
Bản năng trỗi dậy, cô vội vàng vươn tay tìm kiếm điểm tựa, trong lúc hoảng loạn đã nắm chặt lấy cánh tay của Phó Tu Ninh. Đồng thời, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, bàn tay ấm áp và rắn rỏi siết chặt, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo cô vào lòng.
Như một phản xạ tự nhiên, khi ý thức trở lại, một tay cô vẫn đang nắm chặt lấy tay anh, tay còn lại vô thức đặt lên ngực anh, khoảng cách mập mờ không rõ.
Ánh đèn vàng trong phòng nhẹ nhàng phủ xuống hai người, bầu không khí xung quanh trở nên ám muội, thứ cảm giác mơ hồ ấy dường như len lỏi vào từng hơi thở.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tô Ngộ có thể cảm nhận rõ lòng bàn tay mình ngày càng nóng lên. Ngay dưới lớp da ấy, nhịp tim rực lửa của anh đang đập mạnh từng hồi.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đào hoa hơi vương men say ấy, hàng mi dài như cánh quạ khẽ rung động.
Cùng lúc đó, yết hầu của người đàn ông cũng khẽ chuyển động, ánh mắt trầm xuống, dừng lại trên đôi môi mềm mại và ướt át trước mặt.
Chỉ trong hai giây.
Không một dấu hiệu báo trước, anh cúi đầu xuống.
Con ngươi của Tô Ngộ co rút lại.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, hơi thở quen thuộc quẩn quanh, như một dòng điện mạnh mẽ truyền qua não bộ, trong tích tắc xuyên thẳng đến trái tim.
Nhưng ngay khi môi sắp chạm môi, hai tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí.
Như bị kíc. h th. ích đột ngột, Tô Ngộ lập tức nhảy ra khỏi vòng tay Phó Tu Ninh.
Người phục vụ trẻ vừa quay lại, sắc mặt có chút lúng túng, ánh mắt lảng tránh không biết nên nhìn vào đâu: "À… xin lỗi đã làm phiền, đây là thuốc giải rượu cô vừa gọi, tôi đặt ở đây nhé."
Dứt lời, cậu ta vội vã xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
"…"
Chỉ một khoảnh khắc gián đoạn, bầu không khí mập mờ giữa hai người lập tức bị xua tan.
Lý trí của Phó Tu Ninh dần trở lại, d. ục v. ọng trong đáy mắt cũng phai nhạt đi nhiều, trở về dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt phức tạp xen lẫn chút bất đắc dĩ và tiếc nuối, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Em không đóng cửa à?"
Mãi lúc này, gò má Tô Ngộ mới dần dần nóng lên. Cô tránh đi ánh mắt anh, không đáp mà chỉ nói: "Phó tổng, tôi còn có việc phải đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt. Chúc ngủ ngon."
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi mà không chờ anh đáp lời.
Cánh cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại, mãi một lúc sau Phó Tu Ninh mới hoàn toàn lấy lại tinh thần sau khoảnh khắc vừa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!