Chương 9: (Vô Đề)

Sau mấy lần giao đấu kể từ khi gặp lại, lần này Tô Ngộ mới được xem như là chiếm thế thượng phong.

Do ảnh hưởng từ gia đình hồi nhỏ, trong cuộc sống hay công việc, Tô Ngộ luôn là người có tính hiếu thắng.

Chỉ là trong đoạn tình cảm với Phó Tu Ninh, khoảng cách về thân phận và xuất thân giữa hai người quá lớn, khiến cô mỗi khi đối diện với anh, trong tiềm thức luôn tự xem mình là kẻ yếu thế hơn. Chính tiềm thức này đã định trước việc cô không thể chiếm được lợi thế trong mối quan hệ và những lần khẩu chiến giữa họ.

Nhưng hôm nay thì khác.

Tô Ngộ ngẩng đầu, im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh nhạt của Phó Tu Ninh. Cô không vội, cứ thế yên tĩnh chờ đợi, giống như đang cố chấp, lại như chỉ thuận miệng nói ra. Thái độ mập mờ này khiến người ta không đoán được ý đồ thực sự của cô.

Bầu không khí đột nhiên lặng như tờ, như thể đang diễn ra một trận giằng co không lời.

Phó Tu Ninh nhìn cô vài giây, rồi theo bản năng, ánh mắt anh chậm rãi di chuyển từ hàng chân mày sắc nét của cô xuống phía dưới. Đây là lần đầu tiên sau khi tái ngộ, anh có cơ hội quan sát cô thật gần.

Năm năm không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều. Gương mặt trắng trẻo, đường nét trong sáng, mái tóc đuôi ngựa cao năm nào giờ đã biến thành kiểu tóc cắt ngắn gọn gàng, cuốn hút. Lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt khiến cô thêm phần sắc sảo, eyeliner sắc nét và đôi môi đỏ rực rất hợp với cô.

So với năm năm trước, cô trưởng thành hơn, quyến rũ hơn, khí chất trên người cũng hấp dẫn hơn trước.

Thu lại ánh mắt, Phó Tu Ninh bất chợt cười khẽ: "Chỉ quan tâm mỗi em – cô người yêu cũ này thôi, hài lòng chưa?"

Giọng điệu không nghe ra thật hay giả.

"?"

Tô Ngộ nghẹn lời, hoàn toàn không ngờ anh lại nói như vậy, đến mức những câu cô đã chuẩn bị trong đầu đều không còn chỗ để dùng.

Cảm giác bị đẩy vào thế bí không dễ chịu chút nào. Cô khẽ mím môi, mất một lúc lâu cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, khóe môi Phó Tu Ninh khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng vẻ hứng thú – một nụ cười thực sự, khiến tầng âm u trong ánh mắt anh cũng tan bớt.

Anh giơ tay, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay cô: "Đi với tôi."

Cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay khiến Tô Ngộ giật mình, cô cau mày: "Đi đâu?"

"Bệnh viện."

"?"

Tô Ngộ lạnh nhạt đáp: "Tôi không đi."

Dù có đi, cô cũng không cần Phó Tu Ninh đưa đi.

Người đàn ông khẽ nhướng mày, hạ ánh mắt nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm, tối đen như màn đêm của anh vẫn giữ vẻ bá đạo cố hữu, chậm rãi cất giọng: "Tự em đi, hay để tôi bế em? Tự chọn đi."

"……"

Năm phút sau, Tô Ngộ lại đứng trước chiếc Maybach màu đen.

Cô vừa nhắn tin cho Phương Giác Thiển, báo rằng có chút việc gấp ở công ty nên đi trước. Vừa đặt điện thoại xuống, cô liền đưa tay kéo cửa ghế sau.

"Rầm!"

Cửa xe bị người phía sau mạnh tay đẩy đóng lại.

"Chưa xong à?"

Phó Tu Ninh cúi đầu liếc cô một cái, thái độ không mấy thân thiện: "Tôi là tài xế của em chắc?"

"Lên ghế trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!