Chương 7: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay là một trong số những lần hiếm hoi Tô Ngộ về nhà mà không phải cẩn thận dè dặt vì bạn cùng phòng không có ở nhà. Cô vừa bước vào phòng ngủ đã tiện tay ném chìa khóa lên bàn máy tính rồi ngửa mặt nằm dài trên giường, mắt không chớp nhìn lên trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì.

Mắt cá chân vẫn sưng đau, từng cơn nhói buốt như đang nhắc nhở cô về điều gì đó.

Cô xoay người, phần eo chỗ bị Phó Tu Ninh chạm vào qua lớp vải mỏng ban nãy bất giác nóng lên.

Những ký ức tưởng chừng đã lãng quên, giờ đây như bị kích hoạt bởi một công tắc vô hình lại dồn dập ùa về. Phản ứng của cơ thể nhớ rõ hơn tâm trí cô tưởng rất nhiều.

Chúng ăn sâu đến mức như đã chạm khắc vào tận xương tủy, bình thường không thấy gì, nhưng chỉ cần chạm vào là đau đến tê tái.

Từ sau khi chia tay cô rất hiếm khi nghĩ về Phó Tu Ninh.

Với một thiếu nữ mới biết yêu, Phó Tu Ninh thực sự là một người tình hoàn hảo.

Ngoại hình, gia thế, năng lực đều không có gì để chê, cư xử lịch thiệp, tính tình hòa nhã, cảm xúc ổn định, đối với bạn gái lại vô cùng hào phóng. Nếu cô muốn sao trên trời, có lẽ anh cũng có thể hái cả trăng tặng cô.

Hai năm bên nhau, cô thực sự đã từng hạnh phúc đến mức tiêu chuẩn đặt ra quá cao khiến lòng cô giờ đây không thể chứa thêm ai khác. Dĩ nhiên, cú ngã sau đó cũng thê thảm không kém.

Có lẽ vì nhìn một chỗ quá lâu, Tô Ngộ nhẹ chớp mắt, cố làm dịu đi đôi mắt đang cay xè.

"Ting——"

Âm thanh thông báo của WeChat bất chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.

Tô Ngộ vươn tay tìm điện thoại trên giường, liếc nhìn màn hình. Đó là thông báo hoàn tiền từ WeChat, avatar chính là con vẹt mẫu đơn màu xanh nhạt quen thuộc.

Cô dừng lại một chút, vô thức bấm vào tấm ảnh đại diện, phóng to lên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào cái đầu lông xù trong ảnh. Nghĩ kỹ lại, đây hình như là món quà đầu tiên cô tặng Phó Tu Ninh.

Lúc ấy, cô vừa đồng ý nhận công việc làm bạn gái Phó Tu Ninh không lâu.

Sau kỳ nghỉ hè, cô cùng bạn cùng phòng đi dạo ở chợ hoa chim cá cảnh gần trường, vừa nhìn đã thích ngay một con vẹt mẫu đơn xanh nhạt đang co ro trong góc.

Khi ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Phó Tu Ninh đã giúp mình, cô cũng nên báo đáp một chút trong khả năng của mình.

Sau khi "ở bên" Phó Tu Ninh, Tô Ngộ nhanh chóng trở thành đối tượng khiến nhiều người tò mò trong khuôn viên đại học Hồng Kông.

Ai cũng nghĩ rằng với gia thế hiển hách và danh tiếng của Phó Tu Ninh, tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh chắc chắn không tầm thường. Họ đoán đó có thể là tiểu thư danh giá hoặc hoa khôi học viện, nhưng chẳng ai ngờ lại là một người hết sức bình thường như Tô Ngộ.

Mọi lời bàn tán cứ thế lan truyền.

Dù chuyện giữa cô và Phó Tu Ninh làm dậy sóng trong trường nhưng đối với Tô Ngộ, điều đó chẳng hề quan trọng. Với cô, đây chỉ là một công việc. Trước khi đồng ý với Phó Tu Ninh, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mọi thứ.

Lời đồn kéo dài hơn nửa tháng rồi cũng dần lắng xuống. Trong thời gian đó, Tô Ngộ vẫn duy trì thói quen sinh hoạt như cũ, ngày ngày đi học rồi đến nhà hàng làm thêm, thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh Phó Tu Ninh trước mặt mọi người.

Một lần tình cờ cô đến nhà Phó Tu Ninh để làm một số việc vặt giúp anh thì phát hiện nhà cửa bừa bộn, lon bia từ buổi tiệc tối hôm trước vứt đầy mà chưa dọn. Cô liền chủ động đề nghị đến dọn dẹp ba lần một tuần, nếu không thì khoản tiền sáu nghìn tệ mỗi tháng mà cô nhận sẽ khiến cô cảm thấy bất an.

Những lần đến nhà Phó Tu Ninh, cô luôn có cảm giác nơi này quá lạnh lẽo, có lẽ nuôi một sinh vật sống sẽ khiến không khí bớt trống trải hơn. Nếu là chó mèo thì cần thời gian chăm sóc, mà rõ ràng Phó Tu Ninh không phải kiểu người có kiên nhẫn chăm nom thú cưng. Con vẹt này thì vừa vặn, không rụng lông, không cần dắt đi dạo, lúc rảnh còn có thể dạy nó nói chuyện.

Dù Phó Tu Ninh không nhận, cô cũng đã tính sẵn, cùng lắm thì mang về ký túc xá nuôi.

Tuy nói vậy nhưng trên đường xách lồng chim đến, lòng cô vẫn bồn chồn không yên.

Từ lần Phó Tu Ninh giúp cô giải vây trong quán bar, cô luôn muốn tìm cách cảm ơn anh. Nhưng điều kiện kinh tế của cô không cho phép bản thân mua món quà quá giá trị, huống hồ với gia thế của Phó Tu Ninh, anh đã thấy đủ mọi thứ tốt đẹp trên đời, thế nên chuyện này cứ bị cô gác lại.

Nhìn sinh vật nhỏ trong lồng, lòng cô thoáng lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô chủ động tặng quà cho người khác, không biết một con vẹt mua từ chợ chim cảnh có bị xem là quá tầm thường hay không.

Suốt cả quãng đường cô vẫn luôn thấp thỏm, cuối cùng cũng mang chiếc lồng chim bước vào nhà Phó Tu Ninh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!