Ngoài cửa sổ rất đông người, âm thanh ồn ào vang vọng nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng pháo hoa nổ lách tách, trong phòng ánh sáng chập chờn.
Những màu sắc rực rỡ phản chiếu lên gương mặt nghiêng mịn màng của Tô Ngộ, dưới ánh sáng mờ ảo không thể nhìn rõ cảm xúc nhưng đôi mắt có chút ngạc nhiên của cô phản chiếu ánh sáng pháo hoa rực rỡ lại không che giấu được, sáng như những vì sao.
Khi những từ "Chúc mừng sinh nhật" dần dần tắt đi, những đợt pháo hoa lại nở rộ trên bầu trời.
Cơn gió đêm mát lạnh lướt qua bậu cửa sổ, lông mi Tô Ngộ khẽ run lên.
Tim cô đang đập điên cuồng.
Những cảm xúc mà cô đã cố gắng nén chặt trong lòng bao lâu nay, đột nhiên tuôn trào như vỡ đê.
"Anh…"
Hốc mũi Tô Ngộ cay cay, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, vừa thốt ra được một từ thì âm thanh đã thay đổi.
Nghe vậy, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, giọng người đàn ông trầm ấm, rõ ràng, lười biếng hỏi: "Sao vậy? Không phải là em đang khóc vì cảm động đấy chứ?"
Không thể phủ nhận, có lúc Phó Tu Ninh thực sự rất biết cách phá hỏng bầu không khí.
Tô Ngộ mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, giọng nói mơ hồ đáp lại: "Cái đó thì không đến mức."
"Thật sao?" Phó Tu Ninh cười nhạt.
Tô Ngộ hít một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn rực rỡ như vậy: "Đương nhiên, pháo hoa đẹp như vậy, tại sao phải khóc."
Nghe vậy, Phó Tú Ninh cụp mắt xuống, mỉm cười.
Dừng vài giây, yết hầu của anh hơi chuyển động, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hãy ước một điều đi, dù là gì anh cũng sẽ giúp em thực hiện."
Trái tim Tô Ngộ đập mạnh hai nhịp.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mở miệng: "Thực ra, lúc nãy em gọi cho anh không phải do nhầm số, mà là muốn gọi video với anh cùng xem pháo hoa đón năm mới."
Hơi thở của Phó Tu Ninh trở nên dồn dập, ngón tay siết chặt chiếc điện thoại: "Vậy thì, ước nguyện sinh nhật năm nay của em là gì?"
"Là cùng anh xem pháo hoa đêm giao thừa."
Tô Ngộ nói xong câu đó, lại nói tiếp: "Trừ điều đó ra, hiện tại thì em không còn ước nguyện nào khác nữa."
Dứt lời, bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi Phó Tu Ninh lên tiếng với giọng ấm áp: "Vậy em mở cửa đi."
"Gì cơ?"
Tô Ngộ ngẩn ra, trái tim đột nhiên đập loạn.
"Mở cửa."
Yết hầu của Phó Tu Ninh khẽ cuộn, giọng trầm thấp cất lên: "Thực hiện ước nguyện sinh nhật của em."
Tô Ngộ không thể tin được, nhìn về phía cửa, trái tim cô trong giây phút này không thể kìm nén, đập loạn nhịp.
Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã vội vàng lao về phía cửa.
Cánh cửa mở ra.
Hai đôi mắt nhìn nhau.
Hai trái tim cùng lúc ngừng đập, rồi lại đồng loạt đập mạnh trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!