Chương 39: (Vô Đề)

Bên kia đường, Chu Diệc Dao hoàn toàn không biết hành tung của mình đã bị lộ, sau khi nhận được chìa khóa còn ân cần đưa cho Tô Ngộ một ly Americano để cảm ơn cô đã cất công đi chuyến này.

Do hôm nay vẫn phải đi làm, Tô Ngộ cũng không trò chuyện nhiều với Chu Diệc Dao, sau khi cảm ơn về ly cà phê, cô liền quay lại xe.

Ánh mắt Phó Tu Ninh lướt qua ly cà phê trong tay Tô Ngộ, sau đó khởi động xe, thản nhiên hỏi: "Em quen cô bạn cùng phòng đó thế nào?"

Tô Ngộ cũng không suy nghĩ nhiều, vô tư trả lời: "Quen qua ứng dụng tìm phòng trọ, sao vậy?"

"Không có gì."

Phó Tu Ninh lắc đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì, lại cất tiếng: "Lần trước em có nói với anh ở công ty rằng sẽ dẫn bạn cùng phòng mới đi xem nhà, người em nói là cô gái ấy à?"

Tô Ngộ ngẫm lại hai giây mới nhận ra anh đang nói lần đó, sau đó gật đầu: "Đúng, lúc đó cô ấy hơi vội muốn chuyển vào ở, nên buổi trưa em dẫn cô ấy đi xem."

"Vội chuyển vào."

Phó Tu Ninh thản nhiên lặp lại, rồi nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Em đúng là gan lớn, vội ở cùng người lạ như thế không sợ họ có ý đồ gì sao?"

Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyến này của Chu Diệc Dao rõ ràng là lén lút trốn khỏi nhà, chắc cũng không kể hết sự thật với Tô Ngộ.

Đúng là liều, người lạ không rõ lai lịch cũng dám đưa về nhà ở cùng.

Nghe vậy, Tô Ngộ nhíu mày, quay đầu nhìn anh: "Cô bé đó rất tốt, hơn nữa đều là con gái với nhau, có ý đồ gì được chứ?"

Phó Tu Ninh khẽ cau mày, giọng điệu bực bội: "Gia cảnh, nhân phẩm thế nào, có thói quen xấu không, có bị chủ nợ đuổi theo, tại sao ra ngoài thuê nhà, tại sao vội vào ở, em kiểm tra qua chưa? Thế mà cũng dám ở cùng người lạ."

"…"

Tô Ngộ á khẩu, những điều đó cô thật sự chưa tìm hiểu qua…

Dường như cảm thấy có lỗi, Tô Ngộ mím môi, thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Ở chung đâu thể đi tra hộ khẩu người ta…"

Phó Tu Ninh tức cười: "Không tra hộ khẩu thì tra cái gì?"

"Không tra hộ khẩu, vậy ai cũng có thể ở chung với em? Thái độ cảnh giác mạnh mẽ như với anh đi đâu cả rồi?"

Tô Ngộ: "…"

Dù bị Phó Tu Ninh mắng có chút khó chịu, nhưng đúng là anh nói không sai, lúc trước ở cùng Chúc Vũ An, cả hai cũng biết rõ về nhau, sau này tìm bạn cùng phòng, cô thực ra không tìm hiểu kỹ về Chu Diệc Dao.

Cho đến giờ, ngoài việc biết tên cô ấy là Chu Diệc Dao, quê ở Cảng Thành, nghề nghiệp là họa sĩ minh hoạ, còn lại cô chẳng rõ gì cả.

Tuy nhiên, qua thời gian ở cùng, cô có thể chắc chắn Chu Diệc Dao không phải người xấu.

Nhưng biết mình không đúng, cô cũng không cãi lại Phó Tu Ninh, hai người cứ im lặng ngồi đó.

Cho đến khi gần đến đèn đỏ, cách tòa nhà công ty chỉ còn một đoạn, Tô Ngộ mới lên tiếng: "Không cần đến công ty, anh dừng ở ngã rẽ phía trước là được, còn lại em đi bộ qua."

Trước đây gặp Hứa Tri Vi ở bãi đỗ xe ngầm, nghĩ lại cô vẫn còn sợ.

"Em sợ người khác thấy em xuống xe anh đến vậy sao?"

Giọng người đàn ông trầm thấp, không nghe ra cảm xúc.

Tô Ngộ không nghĩ nhiều, đáp ngay: "Tất nhiên rồi, anh không sợ à?"

"Không sợ."

Phó Tu Ninh giữ tay trên vô lăng: "Nếu được cho phép, anh thậm chí còn muốn lái xe thẳng vào văn phòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!