Chương 38: (Vô Đề)

Buổi chiều ở Kinh thị có rơi một trận tuyết nhỏ, kéo dài đến tận hoàng hôn.

Tô Ngộ uống xong thuốc cảm cúm vào buổi trưa, rồi nằm trên giường mơ màng ngủ tiếp. Đến khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối. Bên ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, không khí thoáng chút lành lạnh.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay ở Kinh thị.

Khác với lần trước, lần trước chỉ là mấy bông tuyết bay nhẹ, không tính là thật.

Không biết từ bao giờ, tuyết đầu mùa dần mang một ý nghĩa khác. Người ta thường liên tưởng tuyết đầu mùa với sự lãng mạn, tình yêu, và lời tỏ tình.

Vài năm trước, trên mạng còn truyền tai rằng, nếu vào ngày tuyết đầu mùa mà hôn người mình yêu, thì hai người sẽ bên nhau mãi mãi.

Dù Tô Ngộ không tin những điều đó, nhưng chẳng có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại hai từ "lãng mạn". Nhìn thấy tuyết đầu mùa, cô vẫn không cưỡng lại được mà bước đến cửa sổ ngắm nhìn một chút.

Tô Ngộ sinh ra ở phía Nam. Trước 18 tuổi, cô chỉ từng thấy tuyết rơi trên tivi. Sau khi đến Kinh thị học đại học, cô mới thực sự lần đầu nhìn thấy tuyết.

Ở Kinh thị, tuyết không thường xuyên rơi, mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ có một hai lần. Cơ hội được thảnh thơi ngắm tuyết lại càng hiếm hoi.

Căn hộ của Phó Tu Ninh với độ cao như vậy, có thể nói là một vị trí tuyệt vời để ngắm cảnh tuyết.

Ngay lúc Tô Ngộ định lấy điện thoại ra chụp một tấm, thì WeChat nhảy lên hai tin nhắn mới.

Cô bấm vào xem, là Diêu Lộ.

Diêu Lộ: [Chị ơi, giờ em mới biết hôm nay chị bị ốm không đi làm.]

Diêu Lộ: [Giờ chị sao rồi, đã thấy khá hơn chưa?]

Tô Ngộ cúi xuống trả lời: [Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn em đã quan tâm. Những việc cần xử lý cứ để ở văn phòng chị, mai đi làm chị sẽ giải quyết.]

Diêu Lộ: [Nghe nói lần này có dịch cúm khá nặng. Hôm nay em mới biết nhiều người ở các phòng ban khác cũng bị. Phó tổng hôm nay cũng không đi làm, có lẽ cũng bị rồi.]

Diêu Lộ: [Phòng ban mình gần đây không có việc gì gấp, chị cứ yên tâm dưỡng bệnh. Khi nào sức khỏe ổn thì hẵng đi làm lại.]

Diêu Lộ: [Em đi làm việc đây.]

Nghe Diêu Lộ nhắc đến Phó Tu Ninh, Tô Ngộ mới sực nhớ ra, hình như Phó Tu Ninh không có ở nhà?

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh phòng khách, nhưng trong không gian rộng lớn chẳng có ai cả. Chỉ có Tây Tây ngoan ngoãn nằm trong lồng ngoài ban công.

Cô định đến chơi với Tây Tây một lát thì nghe thấy tiếng nhập mật mã ở cửa.

"Tích" một tiếng, cánh cửa được mở từ bên ngoài.

Phó Tu Ninh chậm rãi bước vào, mang theo cái lạnh từ bên ngoài. Khi thấy Tô Ngộ, rõ ràng anh hơi khựng lại một chút: "Em dậy rồi à?"

Tô Ngộ gật đầu, hàng mi khẽ rung, ánh mắt không nhịn được quan sát anh.

Từ góc nhìn của cô có thể thấy rõ góc mặt của Phó Tu Ninh, đường quai hàm rõ nét, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài. Trên đó còn vương chút hơi nước, như thể vừa đứng ngoài trời tuyết.

Ánh nhìn của Tô Ngộ dừng lại vài giây, rồi từ từ hạ xuống.

Trên vai áo khoác đen của anh có vài hạt tuyết, trắng đen đối lập trông rất rõ ràng.

"Anh đi đâu vậy?"

Phó Tu Ninh cởi áo khoác, sắc mặt bình thản đáp: "Đi tìm vải thiều."

"Vải thiều?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!