Chương 37: (Vô Đề)

Phó Tu Ninh hôn nhẹ lên môi cô, từ khóe môi dần dần di chuyển xuống dưới.

Cằm, cổ, xương quai xanh.

Mỗi lần đều tỉ mỉ chú ý đến cảm giác của cô, cố gắng mang đến cho cô trải nghiệm hoàn hảo nhất.

Có lẽ vì cảm thấy lạnh, Tô Ngộ không nhịn được mà rúc vào trong vòng tay anh, bàn tay nóng bỏng áp vào lưng anh.

Không hiểu vì sao, Tô Ngộ luôn cảm thấy hôm nay có hơi choáng váng hơn bình thường, rất khó tập trung vào một việc gì đó, như thể chỉ cần nhắm mắt một chút là có thể ngủ ngay.

Có lẽ cảm nhận được cô có gì đó không ổn, Phó Tu Ninh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn cô một cái, giọng nói dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

Tô Ngộ quàng tay quanh cổ anh, mi mắt hơi rung lên: "Em hơi buồn ngủ… vẫn muốn tắm."

Nói xong, cô đưa tay, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt Phó Tu Ninh.

"Lòng bàn tay em sao nóng thế?"

Phó Tu Ninh nhận thấy có gì không ổn, lập tức nghiêm túc, suy nghĩ một chút thì nhận ra hôm nay cơ thể cô nóng hơn bình thường, trước đó anh còn tưởng là phản ứng si. nh lý tự nhiên do sự k. ích th. ích khêu gợi.

Anh dừng lại động tác trên tay, tiến lại gần áp trán vào trán cô.

Nóng quá.

Phó Tu Ninh nhíu mày, hơi thở trầm xuống, có chút lo lắng: "Tô Ngộ, em sốt rồi."

"Sốt à?"

Tô Ngộ từ từ chớp mắt hai lần: "Hẳn nào em tự dưng thấy choáng váng, lại còn cảm thấy lạnh."

Thực ra lúc trên xe về cô đã hơi choáng rồi, nhưng cô không nghĩ đến việc bị cảm, còn tưởng là do ăn no quá rồi bị say xe, vì cô cũng ít khi bị bệnh.

Phó Tu Ninh khẽ thở dài, có chút tự trách, lẽ ra anh phải nhận ra từ sớm.

Nghĩ vậy, yết hầu anh khẽ chuyển động, cơ thể rời xa Tô Ngộ, đưa tay kéo chăn, quấn cô lại: "Em ở đây một chút đi."

"Còn anh thì sao?"

Cả người Tô Ngộ bị cuốn trong chăn, ngay cả việc giơ tay cũng thấy khó khăn.

Phó Tu Ninh cúi mắt, vô tình đối diện với đôi mắt ướt át của cô, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: "Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, chẳng phải em muốn tắm sao?"

"Ồ."

Tô Ngộ nghĩ một lúc rồi nhìn anh nói: "Không phải anh không định cho em tắm sao?"

Phó Tu Ninh cong môi cười nhẹ: "Bây giờ thì cho rồi."

"Vậy được."

Tô Ngộ gật đầu: "Vậy anh nhanh đi đi."

Phó Tu Ninh quay người rời khỏi phòng ngủ, chẳng bao lâu sau đã quay lại.

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: "Anh không đi chuẩn bị nước sao, sao về nhanh vậy?"

Phó Tu Ninh đưa nhiệt kế cho cô: "Anh đi chuẩn bị nước, em tự đo nhiệt độ đi."

Hai mươi phút sau, Phó Tu Ninh quay lại phòng ngủ thì thấy Tô Ngộ ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, tư thế giống hệt lúc anh rời đi, bên cạnh là nhiệt kế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!