Chương 33: (Vô Đề)

Tô Ngộ kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng lại sau khi nghe con vẹt gọi tên mình thì Phó Tu Ninh đã thẳng bước đến trước lồng chim, mở cửa thả con vẹt nhỏ ra.

So với năm năm trước, con vẹt nhỏ này đã lớn hơn không ít. Đầu nó có một lớp lông màu vàng nhạt, bé xíu, mềm mượt. Chiếc mỏ nhọn hoắt hơi cong xuống, đôi cánh và toàn thân phủ một màu xanh bạc hà nhạt. Dưới ánh nắng, bộ lông nhỏ của nó phản chiếu bảy sắc cầu vồng, rực rỡ lấp lánh vô cùng đẹp mắt.

Chỉ thấy con vẹt nhỏ ngoan ngoãn nhảy lên lòng bàn tay rộng lớn của Phó Tu Ninh, nghiêng đầu nhìn cô.

Như thể nó nhận ra cô vậy.

Tô Ngộ nhẹ nhàng chớp mắt, có chút không dám tin.

Rất nhanh sau đó, Phó Tu Ninh bế con vẹt nhỏ quay người bước về phía cô: "Tây Tây rất thông minh, chỉ là bây giờ có lẽ nó đã già rồi, sức khỏe không được tốt lắm."

Tây Tây là tên của con vẹt mẫu đơn này.

Là do Phó Tu Ninh đặt cho nó.

Lấy lại tinh thần, Tô Ngộ dịu dàng nhìn về phía con vẹt nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh: "Tây Tây biết nói rồi sao?"

"Ừ."

Giọng Phó Tu Ninh trầm ấm, khẽ đáp một tiếng rồi chậm rãi nói: "Nó rất thông minh."

Tô Ngộ vô thức khẽ cong môi, không nhịn được vươn ngón tay chọc nhẹ lên cái đầu lông xù của con vẹt nhỏ: "Em còn tưởng nó vĩnh viễn không học được cách nói chuyện nữa chứ."

Ban đầu cô mua con vẹt này tặng cho Phó Tu Ninh là để cuộc sống của anh bớt đơn điệu hơn, dù cô không ở bên thì cũng có một người bầu bạn nói chuyện cùng anh.

Nhưng sau đó, trong một lần tra cứu tài liệu, Tô Ngộ mới biết loài vẹt mẫu đơn có năng lực học tập rất kém. Bản năng của chúng vốn không có khả năng nói chuyện, hầu hết vẹt mẫu đơn cả đời có thể cũng không bao giờ học được cách nói.

Khóe môi Phó Tu Ninh khẽ nhếch lên một độ cong không dễ nhận ra, giọng điệu thản nhiên: "Em chưa từng nghe câu "Có chí thì nên" sao?"

"Hả?" Tô Ngộ không hiểu, gương mặt thoáng vẻ mơ hồ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, con vẹt xanh Tây Tây dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên cất giọng mà không có dấu hiệu báo trước: "Tô Ngộ—Tô Ngộ—Tô Ngộ—"

Nghe vậy, Tô Ngộ bật cười, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu Tây Tây, vừa buồn cười vừa hỏi: "Sao lúc nào cũng gọi tên em thế?"

Phó Tu Ninh cụp mắt xuống, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói trầm thấp mà ấm áp: "Bởi vì nó chỉ biết nói hai chữ này."

Năm năm qua, anh chỉ dạy nó nói được hai chữ này mà thôi.

Nghe vậy, tim Tô Ngộ khẽ rung lên.

Như thể có một bàn tay vô hình đột nhiên siết chặt lấy tim cô, sau đó lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà buông ra.

Tô Ngộ mím môi, có chút không tự nhiên mà chuyển chủ đề: "Hôm qua sao em không thấy nó?"

"Muộn quá rồi, nó cũng phải đi ngủ." Phó Tu Ninh cười đáp.

Nghe vậy, Tô Ngộ liền trừng mắt lườm anh: "Muộn rồi thì người cũng phải ngủ chứ."

Phó Tu Ninh nhún vai, khóe môi cong lên vẻ thản nhiên: "Chẳng phải anh đã bảo em ngủ rồi sao."

Tô Ngộ lờ anh đi, cúi đầu tiếp tục trêu chọc Tây Tây.

Thấy sự chú ý của cô hoàn toàn đặt trên người Tây Tây, Phó Tu Ninh hơi nhíu mày, thu tay lại, ôm Tây Tây đi về phía ban công: "Được rồi, Tây Tây phải về ăn cơm thôi."

"Được thôi."

Nhắc đến ăn cơm, Tô Ngộ mới sực nhớ ra mình cũng chưa ăn gì. Trong bụng trống rỗng, cô liền xoay người đi vào phòng tắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!