Tô Ngộ nghe giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi của Phó Tu Ninh, tốc độ vừa phải, âm cuối mang theo chút ý vị triền miên, khiến tim cô rung động.
Tai cô dần nóng lên, mơ màng chủ động hôn lên lần nữa.
Hơi thở quấn quýt, môi lưỡi dây dưa.
Phó Tu Ninh hôn rất mạnh mẽ, cạy mở hàm răng, xâm nhập đầy bá đạo. Tô Ngộ chỉ cảm thấy không khí ngày càng khan hiếm, đầu lưỡi dần dần tê dại.
Cô khẽ thở d. ốc, cánh tay vòng qua cổ anh siết chặt hơn, chiếc áo sơ mi trắng vốn phẳng phiu bị cô nắm đến nhăn nhúm.
"Đợi… đợi đã…"
Tô Ngộ không nhịn được mà ngả đầu ra sau, muốn né tránh nụ hôn nóng bỏng đầy chiếm hữu này của Phó Tu Ninh.
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh giữ lấy chiếc cổ trắng nõn, mạnh mẽ đè xu. ống lần nữa.
Động tác bá đạo, không cho phép phản kháng.
Một lúc sau, như thể chưa thỏa mãn với kiểu hôn này, Phó Tu Ninh giữ lấy sau gáy cô, tay còn lại đỡ lấy vòng eo, giọng khàn khàn nhắc nhở: "Kẹp chặt."
Tô Ngộ theo bản năng quấn hai chân quanh eo anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ.
Nhận ra ý định của Phó Tu Ninh, cô vùi mặt vào vai anh, khẽ nói: "Em còn chưa tắm…"
Phó Tu Ninh khẽ cười, một tay đỡ lấy cô trong lòng, sải bước về phía phòng tắm: "Vậy cùng tắm."
Hơi nước bốc lên mờ ảo, dưới ánh đèn ấm áp, tiếng nước chảy róc rách càng thêm mờ ám.
Quần áo từng món từng món rơi xuống đất.
Tô Ngộ bị anh nửa ôm nửa đẩy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm của Phó Tu Ninh có một bồn tắm massage cực lớn, đối diện là một tấm kính trong suốt sát đất.
Rộng lớn đến mức có thể nhìn bao quát hơn nửa khu dân cư.
Lần đầu tiên bước vào đây, Tô Ngộ đã thắc mắc, không biết Phó Tu Ninh thiết kế phòng tắm theo kiểu phản nhân loại này là có mục đích gì.
Chẳng lẽ là một sở thích đặc biệt nào đó?
Cô gần như bị tấm kính lớn kia thu hút toàn bộ sự chú ý, quên cả phản ứng lại Phó Tu Ninh.
Có lẽ nhận ra cô đang mất tập trung, anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa đen láy mang theo sự hứng thú: "Đang nhìn gì thế?"
Tô Ngộ khẽ chớp mắt: "Sao phòng tắm nhà anh lại có một mặt kính lớn như vậy?"
Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhướng mày, nghiêng đầu liếc qua, thản nhiên đáp: "Vừa tắm vừa ngắm cảnh đêm thành phố, chẳng phải rất thú vị sao?"
"…"
Tô Ngộ mím môi, ngước lên nhìn anh, nhẹ nhàng chớp mắt: "Không thấy có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm à?"
Nghe vậy, Phó Tu Ninh bật cười.
Lúc này anh mới hiểu ý cô, liền giải thích: "Đây là kính một chiều."
"Ồ…"
Tô Ngộ nhẹ gật đầu: "Hóa ra là vậy, thế thì hợp lý rồi, nếu không em còn tưởng…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!