Tô Ngộ không ngờ Phó Tu Ninh lại đột nhiên xin lỗi, nhưng cô phải thừa nhận rằng điều đó thực sự đã chạm đến phần mềm yếu nhất trong lòng cô.
Cô khẽ hé môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời, chỉ im lặng bước tới, kéo cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào xe.
Tô Ngộ tự mình cài dây an toàn.
Sau đó, Phó Tu Ninh khởi động xe, hướng về phía Tinh Lan Loan mà đi. Trong xe yên tĩnh, không ai lên tiếng trước, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại, bên tai là tiếng gió lạnh thổi qua.
Tô Ngộ dựa vào ghế lái phụ, trong đầu không ngừng lặp lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, cuộc sống vốn dĩ bình yên của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn. Mâu thuẫn hôm nay cũng coi như một hồi chuông cảnh tỉnh dành cho cô – có lẽ cô vẫn chưa sẵn sàng để thay đổi cuộc sống vốn có của mình.
Hơn nữa, dường như cách hiểu của Phó Tu Ninh về mối quan hệ này không giống cô. Nếu họ vẫn muốn duy trì một mối quan hệ bình thường và thoải mái, Tô Ngộ cảm thấy họ cần phải nói chuyện rõ ràng.
Còn về việc sau khi nói chuyện xong, mối quan hệ của họ có thể tiếp tục hay không, điều đó vẫn là một ẩn số.
Không biết có phải vì đây là lần đầu tiên cô thử duy trì kiểu quan hệ như vậy không, nhưng Tô Ngộ đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ vô trách nhiệm sau khi ngủ cùng người khác.
Trong đầu cô rối tung cả lên.
Như thể có hai bản ngã đang tranh cãi với nhau – một bên tức giận lên án hành vi thiếu trách nhiệm của cô, bên còn lại lại nhẹ nhàng an ủi và khuyến khích cô, bảo cô hãy dũng cảm đối diện với cảm xúc của mình, dũng cảm đối diện với mối quan hệ với Phó Tu Ninh, nói với cô rằng, nếu có thể, liệu có nên thử một lần nữa, thử xem có thể bình đẳng mà hẹn hò như những cặp đôi bình thường hay không.
Tô Ngộ khẽ thở dài, có chút đau đầu.
Cùng lúc đó, người đàn ông trên ghế lái nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô trong hai giây, sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Suốt chặng đường, không ai lên tiếng.
Hai mươi phút sau, xe chầm chậm dừng trước cổng Tinh Lan Loan.
Nhưng lần này, Tô Ngộ không vội xuống xe.
Phó Tu Ninh cũng không nói gì, hai người cứ thế im lặng thêm năm phút nữa.
Năm phút sau.
Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn về phía Phó Tu Ninh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh.
Nhìn anh vài giây, cô thử mở lời: "Phó Tu Ninh, chúng ta nói chuyện một chút, được không?"
"Được." Phó Tu Ninh đáp rất nhanh: "Em muốn nói gì?"
"Nói về mối quan hệ hiện tại của chúng ta."
Tô Ngộ cố gắng điều chỉnh cách diễn đạt: "Tôi thừa nhận, hôm qua tôi quá bốc đồng, không suy nghĩ đến hậu quả—"
"Vậy bây giờ em hối hận rồi?"
Lời còn chưa nói hết đã bị Phó Tu Ninh lạnh lùng cắt ngang.
Anh quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
"Tôi không có ý đó."
Tô Ngộ nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh: "Ý tôi là, chuyện đã đến nước này, chúng ta nên cố gắng tìm một cách khiến cả hai đều thoải mái để duy trì mối quan hệ này."
Phó Tu Ninh không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!