Thoát khỏi sự đeo bám của Khúc Đồng Chu, về đến nhà thì trời đã tối.
Toàn thân Tô Ngộ mệt mỏi rã rời, ăn qua loa bữa tối sau đó bước vào phòng tắm, gột rửa sạch sự mệt mỏi rồi lên giường ngủ sớm.
Bên ngoài cửa sổ, mưa lại lất phất rơi, trong tiếng mưa rả rích, Tô Ngộ mơ màng nhớ về năm thứ hai đại học. Khi đó, cô mang theo vài trăm đồng tiền trợ cấp học bổng còn lại sau khi mua vé máy bay, kéo theo chiếc vali cũ kỹ, bước lên chuyến bay đến Hồng Kông.
Vừa bước vào năm nhất chưa lâu, Tô Ngộ đã nghe đàn chị khóa trên nói rằng đại học Bắc Kinh mỗi năm đều có suất trao đổi sinh viên với đại học Hồng Kông.
Suất trao đổi này mang lại rất nhiều lợi ích, không chỉ nâng cao năng lực chuyên môn, mở rộng tầm nhìn, mà còn giúp ích rất lớn cho việc lựa chọn nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp. Vì vậy, yêu cầu để đạt được suất học bổng này vô cùng khắt khe: không những phải xếp hạng top 3 trong ngành học, điểm tổng hợp đạt A+, mà còn phải vượt qua hai vòng phỏng vấn của trường.
Tô Ngộ đã chuẩn bị suốt hai năm để giành được cơ hội quý giá này nên dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, cô vẫn kiên quyết chọn đến Hong Kong.
Đối với những người khác, Hồng Kông có thể là một "Hòn ngọc phương Đông" đầy xa hoa tráng lệ, nhưng với Tô Ngộ, nơi đây chỉ có những buổi học không bao giờ dứt, những công việc làm thêm triền miên, và những ngày tháng học tiếng Quảng không ngừng nghỉ.
Ở Hồng Kông, ngoài giờ giảng của giáo viên bằng tiếng phổ thông, hầu như rất hiếm khi nghe thấy người ta nói tiếng phổ thông trong đời sống hàng ngày. Gần như tất cả mọi người đều dùng tiếng Quảng, nếu không biết tiếng Quảng thì ngay cả làm thêm ở nhà hàng cũng chỉ được phân vào bếp rửa bát.
Dưới cái nhiệt độ cao hơn 30 độ ở Hồng Kông, Tô Ngộ đã ba tháng rửa bát trong bếp mà không có điều hòa. May mắn thay, bạn cùng phòng của cô là người Hồng Kông, ba tháng qua không kể ngày đêm giúp cô học tiếng Quảng Đông. Cuối cùng, cô cũng có thể giao tiếp cơ bản bằng tiếng Quảng, dù đôi lúc phát âm vẫn chưa chuẩn.
Ngày Tô Ngộ gặp Phó Tu Ninh chính là ngày đầu tiên Tô Ngộ được "giải phóng" khỏi căn bếp. Đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.
Hôm đó, mưa phùn rả rích cả ngày, đến chiều tối có dấu hiệu nặng hạt hơn. Ban ngày còn lác đác vài bàn khách, nhưng trời vừa tối thì đường phố chẳng còn bóng người, xe cộ cũng thưa thớt.
Không dễ gì mới lết đến giờ sắp đóng cửa, Tô Ngộ bắt đầu dọn dẹp cửa tiệm, chuẩn bị khóa cửa.
Đúng lúc này Phó Tu Ninh bước vào nhà hàng.
Tiếng chuông gió trong trẻo vang lên ở cửa.
Mười giờ tối, không khí ẩm ướt lạnh lẽo của cơn mưa thu tràn vào, Phó Tu Ninh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh khói đã thấm đẫm hơi nước, anh hơi cụp mắt xuống vẻ mặt có chút ủ rũ giống như muốn hòa vào màn mưa phía sau.
Đột nhiên có người bước vào khiến Tô Ngộ giật mình. Nếu không phải gương mặt đẹp không tì vết cùng khí chất ôn hòa trên người anh, cô còn tưởng gặp phải tên cướp đêm.
Nhưng dù vậy, Tô Ngộ vẫn sợ hãi giơ cây lau nhà lên, đứng đó hồi lâu không phát ra tiếng động.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
"Xin lỗi."
Phó Tu Ninh nhìn cô gái trước mặt tựa hồ như bị anh dọa sợ, giọng nói mang vài phần áy náy: "Tôi làm cô hoảng sợ à?"
Giọng anh hơi khàn nhưng rất dễ nghe, không phải tiếng Quảng, cũng không phải kiểu "Phổ thông Hồng Kông" mà Tô Ngộ thường nghe, mà là tiếng phổ thông chuẩn mực, rõ ràng, phát âm chính xác, nghe kỹ còn lẫn chút giọng Bắc Kinh.
"Không… không có."
Tô Ngộ bất giác hoàn hồn, lắc đầu mạnh hai cái, trông như con ngỗng ngơ ngác bị giật mình.
Nhìn gương mặt tái nhợt gần như không còn chút máu của cô, Phó Tu Ninh mấp máy môi mỏng, nhẹ nhàng nói thêm một câu "Xin lỗi." Anh cũng không ngờ mình lại làm người khác sợ, chỉ là muốn tìm một quán ăn để ngồi nghỉ và lấp đầy cái bụng kén ăn của mình, nhưng hôm nay trời mưa và đây là nhà hàng duy nhất quanh đây vẫn còn sáng đèn.
Lúc này, Tô Ngộ mới dần lấy lại bình tĩnh. Cô vội vàng đặt cây lau nhà xuống: "Xin lỗi, quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi."
Phó Tu Ninh liếc nhìn sàn nhà vẫn còn dọn dang dở, sợ làm cô hoảng thêm, anh hạ giọng hết mức ôn hòa: "Tôi không kén chọn, có gì cứ mang ra là được. Ăn xong tôi đi ngay, không làm lỡ việc dọn dẹp của cô."
Lần này, Tô Ngộ nghe ra chất giọng Bắc Kinh của anh. Một lần nữa, cô lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt, người anh mang vẻ ngoài nho nhã, lạnh lùng nhưng thoạt trông hơi nhếch nhác, tưởng nhầm anh là một sinh viên trao đổi nghèo giống mình.
Có lẽ vì sự đồng cảm với những người "chung hoàn cảnh", Tô Ngộ gật đầu: "Vậy anh ngồi xuống trước đi, tôi vào bếp xem còn có gì không."
"Cảm ơn."
Giọng của Phó Tu Ninh trong trẻo ôn hòa, thái độ lịch sự nhã nhặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!