Chương 28: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Tô Ngộ trang điểm kỹ lưỡng, đi đôi giày cao gót sáu phân, tinh thần rạng rỡ bước vào công ty.

"Chào buổi sáng, quản lý Tô."

"Chào buổi sáng."

"Quản lý Tô, chị quay lại làm việc rồi ạ?"

"Ừm, đúng vậy."

"Chào buổi sáng, Tô Ngộ, hoan nghênh đã trở lại."

"Cảm ơn."

Giờ này đang là thời điểm cao điểm đi làm, từ cửa chính của công ty đến thang máy, không ít đồng nghiệp nhiệt tình chào hỏi cô.

Chuyện tố cáo trước đó đã lan truyền khắp công ty. Hôm qua, sau khi Khúc Đồng Chu rút đơn tố cáo và đứng ra làm chứng chống lại Kỷ Giản Tâm, Hứa Tri Vi đã nhanh chóng đăng thông báo lên trang nội bộ của công ty và nhóm nhân viên chung, làm rõ sự trong sạch cho Tô Ngộ. Đồng thời, với tư cách là trưởng bộ phận nhân sự, cô ấy cũng chính thức công bố quyết định sa thải Kỷ Giản Tâm.

Bây giờ, cả công ty đều biết Tô Ngộ bị Kỷ Giản Tâm hãm hại. Không những không ai dị nghị về cô mà mọi người còn cảm thấy thương tiếc khi cô phải chịu oan ức lớn như vậy.

Tô Ngộ vừa đi đến cửa thang máy cùng các đồng nghiệp, quay đầu liền nhìn thấy Hứa Tri Vi đang tiến về phía mình.

Cô dang rộng hai tay: "Chào buổi sáng, Hứa tổng."

Hứa Tri Vi nhìn cô cười, bước tới ôm cô một cái: "Hoan nghênh em trở lại."

"Cảm ơn chị, đàn chị." Tô Ngộ cười tít mắt đáp.

Hứa Tri Vi nghiêng đầu, quan sát cô một cách chăm chú: "Hôm nay trông em có vẻ khác nhỉ?"

Tô Ngộ chớp mắt: "Khác chỗ nào ạ?"

"Không rõ nữa, nhưng cảm giác em hôm nay rạng rỡ hơn hẳn."

Hứa Tri Vi cười nói: "Sắc mặt trông rất tốt, có vẻ tối qua ngủ ngon lắm nhỉ."

Nghe nhắc đến tối qua, sắc mặt Tô Ngộ thoáng cứng lại, sau đó vội cười gượng hai tiếng: "Haha, đúng là khá tốt, mấy ngày nghỉ ở nhà ngủ ngon hơn hẳn, hôm qua cũng ngủ rất sâu."

…Nói dối!

Không biết có phải do năm năm rồi mới "giải phong ấn" lại hay không, mà tối qua đúng là có chút mất kiểm soát.

Lẽ ra sau hai hiệp là có thể ngủ ngay, nhưng chẳng hiểu sao Phó Tu Ninh lại cứ lắm mồm, khiến cô không nhịn được cãi nhau với anh vài câu. Kết quả là… từ cãi nhau chuyển thành một trận chiến mới trên giường.

Lần này khác hẳn lúc trước. Cô và Phó Tu Ninh rõ ràng đều mang theo tâm lý muốn đấu đến cùng, xoay qua lật lại, cố gắng khiến đối phương phải chịu thua.

Mãi đến ba giờ sáng, vẫn chưa phân thắng bại.

"……"

Nghĩ đến đây, mặt Tô Ngộ bất giác ửng lên một tầng đỏ nhạt.

Có lẽ vì chột dạ, cô vô thức kéo cao cổ áo len đang mặc. Tất cả là tại Phó Tu Ninh không biết nặng nhẹ, lại còn cố tình để lại dấu vết trên cổ cô. Nếu không, sáng nay cô đã không phải vội vàng quay về nhà thay áo len cổ cao để che đậy như vậy.

Vừa nói xong, thang máy mở ra, mọi người lần lượt bước vào.

Tô Ngộ cũng đi vào, nhưng không ngờ lại trông thấy một gương mặt ngoài dự đoán.

Phó Tu Ninh mặc một chiếc sơ mi trắng cắt may vừa vặn, cúc áo cài đến tận nút trên cùng, cà vạt ngay ngắn, một tay khoác áo vest sẫm màu, dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp, cả người toát lên phong thái đĩnh đạc của một tinh anh nơi thương trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!