Chương 24: (Vô Đề)

"Bên ngoài gió tuyết lạnh buốt, trong xe bật điều hòa ấm áp, cửa kính phủ một lớp sương mờ chia đôi hai thế giới khác biệt.

"Muốn uống nước không? Nóng đấy."

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của Phó Tu Ninh, trong không gian vốn dĩ tĩnh lặng đến lạ thường, âm thanh ấy có phần đột ngột.

Mất hai giây để phản ứng, Tô Ngộ mím đôi môi khô ráp, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Nước trong bình giữ nhiệt rất ấm, như một nguồn nhiệt không ngừng truyền đến, khiến ngón tay bị gió lạnh làm tê cứng của Tô Ngộ dần hồi phục.

Cô sẽ không hỏi tại sao trong xe của Phó Tu Ninh lại có nước nóng, cũng sẽ không hỏi tại sao anh lại tình cờ xuất hiện ở đây.

Có những chuyện nếu nói ra cũng chẳng giải quyết được gì.

Không khí im lặng đến lạ thường.

Vài giây sau, Tô Ngộ cúi mắt cười nhẹ, lấy lại tinh thần, cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Có phải lại định cười nhạo mắt nhìn người của tôi kém không?"

Người đàn ông trên ghế lái thần sắc tối tăm, không nhìn rõ biểu cảm.

Thấy anh không lên tiếng, Tô Ngộ lại nói: "Hôm nay cảm ơn anh nhé, lại nợ anh một ân tình rồi. Nếu tôi còn có thể ở lại công ty, mời anh một bữa cơm trưa."

Nghe vậy, Phó Tu Ninh không nhịn được bật cười khẽ: "Giúp em nhiều lần như vậy, chỉ mời một bữa cơm trưa thôi sao?"

Tô Ngộ nghiêng đầu, cố nặn ra một nụ cười vô tư: "Ăn cái khác cũng được, tùy anh chọn."

Chạm phải ánh mắt cô, thần sắc Phó Tu Ninh thoáng tối đi, đáy mắt lướt qua một tia xót xa.

Anh dừng lại một chút, yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp gọi tên cô: "Tô Ngộ."

Trái tim Tô Ngộ như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, rung lên một cách lặng lẽ.

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, Phó Tu Ninh nghiêm túc gọi tên cô, không mang theo bất kỳ ý châm chọc nào.

"Ừm?"

Lông mi Tô Ngộ khẽ run, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người đối diện nhau vài giây, Phó Tu Ninh bình tĩnh nói: "Muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cứ cười, trước mặt tôi không cần phải gắng gượng."

Anh dừng lại một chút, chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Dù có sống không tốt cũng không sao cả."

Nghe vậy, nụ cười vừa cố gắng nặn ra của Tô Ngộ bỗng cứng đờ.

Chóp mũi cô hơi cay, mắt nhìn chằm chằm vào Phó Tu Ninh, không chớp.

Lần trước anh cũng nói như vậy.

Trong suốt những năm qua, Phó Tu Ninh là người duy nhất từng hỏi cô sống có tốt không, cũng là người duy nhất nói với cô rằng dù có không tốt cũng không sao cả.

Có lẽ vì quá lâu rồi không nghe thấy những lời như vậy, khoảnh khắc này, Tô Ngộ bỗng nảy sinh một cơn xúc động mãnh liệt.

Nhưng cơn xúc động này nhanh chóng bị lý trí còn sót lại của cô đè nén.

Cô không cho phép bản thân rơi vào lần thứ hai.

Sau vài giây im lặng, Tô Ngộ khẽ thở dài, buông xuôi tự giễu: "Người khác sau bao năm gặp lại, hoặc là sự nghiệp thành công, hoặc là gia đình viên mãn, còn tôi, mỗi lần trông lại càng chật vật hơn lần trước."

Ánh mắt Phó Tu Ninh chậm rãi rơi xuống gương mặt nghiêng của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!