Chương 17: (Vô Đề)

Ba giờ chiều hôm sau, cả nhóm đáp xuống sân bay quốc tế Kinh thị đúng giờ.

Trợ lý Chu nói: "Phó tổng, xe của công ty đã đến sân bay, đang đợi anh ở cổng số ba."

Phó Tu Ninh khẽ "ừ" một tiếng, không nói gì thêm, mặt trầm xuống, sải bước nhanh về phía cửa ra của sân bay.

Vẫn chưa nắm rõ tính cách của vị sếp mới này, Chu Chính cũng không dám lên tiếng nhiều, chỉ im lặng đi theo sau.

Khi sắp đến cửa sân bay, Phó Tu Ninh đột nhiên cất giọng: "Hỏi xem họ đi thế nào."

Chu Chính hỏi lại: "Quản lý Tô và Diêu Lộ ạ?"

Phó Tu Ninh mím môi, chỉ đáp gọn: "Ừm."

Chu Chính lập tức quay lại, nhìn về phía hai cô gái đang đi cách họ một đoạn: "Hình như bên ngoài đang mưa, xe của công ty đã đỗ ở cổng số ba. Phó tổng hỏi hai người định đi thế nào?"

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn xa xa ra bên ngoài: "Mưa rồi sao?"

Diêu Lộ chớp mắt vài cái, rồi nói: "Trời mưa thì chắc khó gọi xe, nếu có thể, Phó tổng có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn không?"

Vừa dứt lời, Tô Ngộ đã lên tiếng: "Tôi thì không cần đâu, bãi đỗ xe sân bay có taxi, bắt xe rất tiện."

Nếu không thật sự cần thiết, cô không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với Phó Tu Ninh.

Khoảng cách giữa họ không xa, từng lời của Tô Ngộ đều lọt vào tai Phó Tu Ninh vì anh chỉ đứng cách cô vài bước chân.

Nghe cô nói vậy, Diêu Lộ cũng đổi ý: "Vậy em cũng đi bắt taxi luôn."

Nhận được câu trả lời rõ ràng, Chu Chính gật đầu, quay người lại báo cáo với Phó Tu Ninh: "Phó tổng, họ…"

Phó Tu Ninh chỉ đáp: "Tôi biết rồi."

Chu Chính: "?"

Nhưng tôi còn chưa nói gì mà?

Phó Tu Ninh cầm điện thoại lên, gửi một tấm ảnh vào WeChat của Chu Chính, rồi dặn dò bằng giọng điệu thản nhiên: "Tìm cô gái trong bức ảnh này, khi nào có tin ở Kinh thị thì báo cho tôi."

"Rõ, Phó tổng."

Bước qua cửa sân bay, cả bốn người tách ra. Tô Ngộ gọi một chiếc taxi về nhà. Theo quy định của Lạc Thái, nhân viên đi công tác về, bất kể vào thời điểm nào đều được nghỉ phép nguyên ngày mà vẫn được trả lương. Lần này cũng không ngoại lệ.

Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, Tô Ngộ cảm thấy hơi chóng mặt, suốt quãng đường chỉ mơ màng ngủ gà ngủ gật. Xuống xe, cô ghé qua tiệm thuốc dưới nhà mua một hộp thuốc cảm rồi mới lên lầu, định bụng ngủ bù.

Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy bạn cùng phòng Chúc Vũ An đang ngồi xổm trong phòng khách sắp xếp hành lý. Thấy vậy Tô Ngộ liền hỏi: "An An, cậu sắp đi công tác à?"

Nghe thấy giọng cô, Chúc Vũ An ngẩng đầu lên: "Ngộ Ngộ, cậu về rồi à. Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Thấy mắt cô ấy đỏ hoe như vừa mới khóc, Tô Ngộ sững lại một chút, rồi nhanh chóng đóng cửa bước đến: "Sao vậy, An An? Cậu nói đi, đừng khóc."

Chúc Vũ An mím môi, cố nén nước mắt: "Xin lỗi cậu, Ngộ Ngộ. Có lẽ tớ không thể tiếp tục ở cùng cậu được nữa."

Nghe vậy, Tô Ngộ mất vài giây mới phản ứng lại, lo lắng hỏi: "Là vì bệnh tình của dì sao?"

Chúc Vũ An khẽ gật đầu hai cái, nước mắt không kiềm được nữa, từng giọt to rơi xuống: "Bác sĩ nói tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không cao, dù có thành công thì sau đó mẹ tớ cũng cần có người chăm sóc. Tớ định nghỉ việc, về quê tìm một công việc khác để tiện chăm sóc mẹ."

Tô Ngộ nghe vậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Vừa đau lòng cho cô bạn đã cùng mình chung sống bao năm, vừa cảm thấy lúc này có nói lời an ủi nào cũng không giúp ích được gì.

Cô ngừng lại một chút, rồi đưa tay lau khô nước mắt trên mặt Chúc Vũ An, nhẹ giọng trấn an: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tất cả rồi sẽ qua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!