Vì tối hôm trước uống hơi quá nên tận rạng sáng Tô Ngộ mới ngủ được, khi đến sân bay để kịp chuyến bay sớm hai quầng mắt vẫn còn sưng húp, đành phải đeo kính râm suốt dọc đường.
Đến sân bay, Tô Ngộ mới biết mình đã lo lắng thừa. Chuyến công tác lần này không chỉ có cô và Phó Tu Ninh, mà còn có trợ lý của anh là Chu Chính cùng với Diêu Lộ.
Khi cả nhóm đến khách sạn lưu trú thì đã là mười giờ sáng. Sau khi nghỉ ngơi và ăn trưa đơn giản, họ nhanh chóng tiến hành hội thảo dự án với đại diện công ty đối tác tại phòng họp của khách sạn.
Đối phương là một công ty bản địa ở Hồng Kông, chủ là người gốc Hồng Kông, đã gây dựng sự nghiệp tại đây suốt mấy chục năm. Nếu lần hợp tác này diễn ra thuận lợi, không chỉ giúp KPI quý này của Lạc Thái có một bước tiến vượt bậc mà còn có thể mở rộng thị trường tại Hồng Kông.
Khi họ bước vào phòng họp, phía công ty đối tác đã có mặt. Hai bên trao đổi vài câu xã giao đơn giản.
Người phụ trách bên kia là một người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ nho nhã lịch sự, họ Vương, nhân viên công ty đều gọi là Vương tổng. Không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng Tô Ngộ luôn có cảm giác người tên Vương tổng này khi nhìn người khác rất kỳ lạ, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, khiến người ta cảm thấy không được tôn trọng.
"Chào Vương tổng."
Dù cảm thấy không thoải mái nhưng vì đây là công ty đối tác, Tô Ngộ vẫn giữ phép lịch sự, gượng ép nở nụ cười chào hỏi.
Ánh mắt Vương tổng dừng lại trên người cô vài giây, rồi nửa đùa nửa thật nói: "Phó tổng đi công tác mà còn mang theo thư ký xinh đẹp như vậy à."
Giọng điệu Phó Tu Ninh lạnh nhạt: "Giới thiệu với Vương tổng, đây là quản lý Tô của bộ phận kinh doanh Lạc Thái."
"Thì ra là quản lý Tô, thất lễ rồi, thất lễ rồi. Nhìn trẻ thế này tôi cứ tưởng là thư ký của Phó tổng, vừa rồi đường đột quá, mong quản lý Tô đừng để bụng."
Đối phương đã nói đến vậy, Tô Ngộ cũng chỉ có thể nở nụ cười rộng lượng.
Trên chuyến bay, cô đã tìm hiểu sơ lược về công ty đối tác. Lý lịch của vị Vương tổng này gần như hoàn hảo, tốt nghiệp đại học Kinh Thị, từng du học tại Đại học Yale, sau khi về nước thì làm việc tại công ty này ở Hồng Kông, đến nay đã trở thành nhân vật cấp cao của công ty.
Đây không phải lần đầu cô bị điều đi công tác đột xuất nên việc làm quen hồ sơ hay chuẩn bị phương án trên máy bay đối với cô không phải chuyện khó khăn.
Những người tham gia hội thảo lần này, hoặc là tinh anh, hoặc là cáo già trong ngành. Phương án lần này là do Phó Tu Ninh chuẩn bị, vì vậy anh cũng là người thuyết trình chính.
Giọng anh trầm thấp, rõ ràng, thần thái nghiêm túc, giải thích phương án một cách cẩn trọng và điềm tĩnh. Dù đang làm việc nhưng phong thái vẫn vô cùng thoải mái.
Hiệu suất làm việc của Phó Tu Ninh rất cao, chỉ cần lơ là một chút là sẽ không theo kịp tiến độ. Vì vậy, Tô Ngộ luôn tập trung toàn bộ tinh thần, vừa lắng nghe vừa ghi chép lại nội dung cuộc họp.
Sau gần ba tiếng, hai bên đạt được sự đồng thuận về phần lớn nội dung hợp tác, chỉ còn lại điều khoản hợp đồng cần thảo luận thêm. Vì luật sư bên đối phương hôm nay có việc không thể tham dự, nên nội dung này sẽ để lại đến ngày mai. Nếu thuận lợi, hợp đồng có thể được ký kết ngay trong ngày.
Tiến độ nhanh hơn dự kiến của tất cả mọi người.
Khi hội thảo kết thúc vẫn chưa đến bốn giờ chiều. Làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Ngộ cảm thấy có một chuyến công tác vừa nhanh lẹ vừa căng thẳng như thế này.
Về đến phòng, Diêu Lộ nói: "Không ngờ lần đầu đi công tác với Phó tổng mà mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến vậy. Phó tổng đúng là lợi hại, không hổ danh được tổng công ty trả giá cao để mời về."
"Nhìn Vương tổng bên đối phương mà xem, ánh mắt nhìn người cứ thấy kỳ lạ, đúng là khác biệt rõ rệt."
"Trước đây công ty còn có người nói Phó tổng có gia thế không đơn giản, có thể là dựa vào quan hệ mà vào được công ty. Mấy người nhiều chuyện đó đúng là nên đến đây xem tận mắt, để xem có bị vả mặt không."
Diêu Lộ ngồi trên sofa lẩm bẩm, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sự sùng bái, trông không khác gì một fan cuồng chính hiệu.
Tô Ngộ chỉ mỉm cười không nói gì.
Cô gái này là lần đầu tiên đi công tác, nên chuyện gì cũng thấy mới mẻ. Nhưng có một điều cô ấy nói không sai—Phó Tu Ninh thực sự rất giỏi. Không chỉ chuẩn bị phương án một cách hoàn hảo, mà cách nói chuyện cũng vô cùng khéo léo. Trong cuộc họp hôm nay, không ít lần đối phương cố tình bắt bẻ những chi tiết vụn vặt, nhưng đều bị anh dễ dàng hóa giải.
Diêu Lộ reo lên: "Em tuyên bố từ giờ em chính là fan ruột số một của Phó tổng!"
Tô Ngộ không nhịn được cười thành tiếng: "Được rồi, fan ruột số một, mau thu dọn đi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó. Chị nhớ gần đây có một quán cơm niêu khá ngon."
"Em suýt quên mất chị từng học ở Hồng Kông đấy. Vậy chẳng phải chị rành rẽ nơi này lắm sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ là biết mấy quán ăn ngon ven đường thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!