Chương 12: (Vô Đề)

Dưới ánh đèn đêm, một chiếc Cayenne đen chầm chậm dừng lại bên cạnh Phó Tu Ninh. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt phong lưu của Lục Hy: "Lên xe."

Phó Tu Ninh đứng yên tại chỗ, dường như hoàn toàn không chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.

Thấy vậy, Lục Hy lên tiếng gọi: "Nhìn gì thế? Không nghe thấy tôi nói à?"

Lúc này, Phó Tu Ninh mới hoàn hồn, thu lại ánh mắt, tự lẩm bẩm: "Không có gì, cũng tốt."

Lục Hy nhíu mày: "Hả? Cái gì mà tốt? Cậu đang nói cái gì vậy?"

Vừa nói, anh ta theo bản năng nhìn về hướng mà Phó Tu Ninh vừa nhìn, lập tức bắt gặp một bóng lưng quen thuộc. Anh ta không kiềm được mà lên tiếng: "Ê, kia chẳng phải là Tô Ngộ sao? Cậu vừa dùng bữa với cô ấy—"

Nói đến đây, giọng anh ta bỗng chững lại.

Lục Hy như nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe: "Cậu đừng nói với tôi là vẫn còn tình cảm với Tô Ngộ đấy nhé?"

Dưới ánh đèn đêm, sắc mặt người đàn ông không rõ ràng, anh khẽ cười nhạt, thu hồi ánh mắt, không chút cảm xúc kéo cửa xe lên ngồi vào trong.

"Tôi thì có thể có suy nghĩ gì chứ."

Cửa xe "rầm" một tiếng đóng lại, Lục Hy cũng ngẩn người, thấy sắc mặt Phó Tu Ninh không vui nên không nói thêm gì.

Xe chạy được một đoạn xa, càng nghĩ Lục Hy càng thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn Phó Tu Ninh một cái, vẫn cảm thấy thú vị: "Không phải chứ, thật sự là vì Tô Ngộ à?"

Phó Tu Ninh không trả lời.

Lục Hy vòng vo hỏi: "Lúc nãy cậu ăn ở Tụ Trù với Tô Ngộ à?"

"Không."

Giọng Phó Tu Ninh nhàn nhạt: "Còn có chú Trần nữa."

"?"

Lục Hy chợt nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm đầy kinh ngạc: "Vậy người mà cậu đưa đến trang trại ngựa của chú Trần chiều nay cũng là Tô Ngộ?"

Nghe vậy, Phó Tu Ninh cuối cùng cũng có phản ứng.

Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm, quay đầu nhìn Lục Hy: "Sao cậu biết tôi đến trang trại ngựa chiều nay?"

Lục Hy cười cười: "Chiều nay có một người bạn gọi cho tôi, nói thấy cậu ở trang trại ngựa ở ngoại ô Kinh thị, còn cưỡi ngựa với một cô gái. Lúc đó tôi còn thấy lạ, chợt nhớ người duy nhất có thể cưỡi ngựa với cậu là Tô Ngộ, cứ tưởng cậu cuối cùng cũng mở lòng, ai ngờ lần này vẫn là Tô Ngộ."

Phó Tu Ninh thu hồi ánh mắt, tự động bỏ ngoài tai đoạn dài dòng của Lục Hy, trầm giọng chỉnh lại: "Không phải tôi đưa cô ấy đi."

"Hả?"

Lục Hy: "Anh em với nhau, cần gì phải giấu? Không phải cậu đưa thì Tô Ngộ làm sao có thể xuất hiện ở trang trại ngựa của chú Trần được?"

Phó Tu Ninh: "Cô ấy là quản lý bộ phận kinh doanh của Lạc Thái, hôm nay đến đó để bàn chuyện hợp tác với chú Trần."

Nghe vậy, Lục Hy nhướng mày, nhẹ giọng "à" một tiếng: "Ra là vậy."

Ngừng một chút, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, bật ra một câu: "Lạc Thái? Chẳng phải đó là công ty cậu đầu quân sau khi về nước sao?"

Nói đến đây, dường như phát hiện ra chuyện động trời, anh ta không kìm được mà buột miệng: "Thế chẳng phải cậu với Tô Ngộ cùng làm chung công ty à?"

"Tôi là cấp trên của cô ấy."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!