Chương 11: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tuần sau, chân của Tô Ngộ gần như đã  khỏi hẳn, trừ việc tạm thời không thể mang giày cao gót thì hầu như không có ảnh hưởng gì.

Sáng hôm đó, vừa đến công ty được một lúc, Tô Ngộ đã nhìn thấy Kỷ Giản Tâm hùng hùng hổ hổ đi ngang qua trước mặt cô với bản hợp đồng đến từ Hải Thành, thẳng tiến vào văn phòng của Đường tổng.

Ngay trong ngày, tin đồn đã lan ra, nói rằng vị trí tân giám đốc bộ phận kinh doanh nhiều khả năng sẽ thuộc về Kỷ Giản Tâm. Dù sao thì việc giúp Lạc Thái mở rộng thị trường tại Hải Thành cũng là một công lao lớn.

Tô Ngộ biết rằng công ty sẽ không thể chỉ vì một hợp đồng mà quyết định chắc chắn người đảm nhiệm chức vị giám đốc kinh doanh là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút nguy cơ. Hợp đồng tại Hải Thành không phải con số nhỏ, cô chỉ có cơ hội cạnh tranh nếu giành được một thương vụ có giá trị tương đương.

Suốt buổi sáng, Tô Ngộ dành thời gian tổng hợp lại danh sách các khách hàng tiềm năng có khả năng phát triển, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở Phong Đình International.

Phong Đình International là một trung tâm mua sắm cao cấp tại Kinh thị, tích hợp cả mua sắm, giải trí và ẩm thực. Nghe nói gần đây họ đang tìm kiếm các thương hiệu tiêu dùng nhanh, nếu có thể đưa thương hiệu của Lạc Thái vào, chắc chắn sẽ là một thương vụ đáng giá.

Dành cả buổi chiều để hoàn thành một bản kế hoạch chi tiết, Tô Ngộ còn nghe nói rằng Trần tổng của Phong Đình Quốc Tế vô cùng cưng chiều con gái. Nhờ mối quan hệ với hội chị em trong vòng hào môn của Phương Giác Thiển, cô đã liên hệ được với con gái của Trần tổng và hẹn được một cuộc gặp kéo dài một tiếng vào chiều hai ngày sau.

Hôm đó, sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Tô Ngộ bắt taxi đến địa chỉ mà Phương Giác Thiển gửi. Đến nơi mới phát hiện địa điểm gặp mặt lại là một trang trại ngựa tư nhân ở ngoại ô Kinh thị.

Phong cảnh xanh mướt trải dài vô tận, xung quanh được bao bọc bởi hàng rào trắng cao ngang đầu người. Trên đồng cỏ, lác đác có vài con ngựa khỏe mạnh đang cúi đầu gặm cỏ.

Không nói đến chuyện khác, ít nhất phong cảnh ở đây rất dễ chịu.

Xuống xe, Tô Ngộ gửi tin nhắn cho trợ lý của Trần tổng. Không lâu sau, từ trong trang trại bước ra một người đàn ông mặc vest đen, rất có dáng vẻ của một trợ lý, lịch sự hỏi: "Cô là cô Tô phải không?"

Tô Ngộ gật đầu: "Chào trợ lý Lâm."

Trợ lý Lâm gật đầu đáp lại: "Trần tổng đang tiếp khách bên trong, mời cô đi theo tôi."

Tô Ngộ theo chân trợ lý Lâm tiến vào trang trại. Trước đây, cô chỉ từng nghe nói ngoại ô Kinh thị có một trang trại ngựa rất lớn nhưng chưa từng đến. Đi sâu vào trong, cô mới nhận ra diện tích của nơi này rộng bằng bốn sân bóng đá.

Khi cô đến nơi, Trần tổng đang đứng trên bãi cỏ, dắt theo một con ngựa. Mặc dù đã vào trung niên nhưng dáng người ông vẫn thẳng tắp, có thể thấy ông là người rất kỷ luật, khí chất của một doanh nhân thành đạt toát lên rõ ràng.

Tô Ngộ bước tới, lịch sự mở lời: "Chào Trần tổng, tôi là Tô Ngộ, quản lý kinh doanh của Lạc Thái."

Trần Đình khẽ gật đầu, không hề tỏ vẻ xa cách: "Tôi biết, con gái tôi có nhắc đến cô. Lặn lội xa xôi đến đây, vất vả rồi."

Tô Ngộ vội vàng xua tay: "Không vất vả, không vất vả, tôi rất vinh hạnh được gặp ông."

Trần Đình mỉm cười: "Đừng căng thẳng như vậy, cô có biết cưỡi ngựa không?"

"Dạ?"

Tô Ngộ sững lại, dù không hiểu ý nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng, mím môi cười: "Không biết ạ, tôi chưa từng cưỡi ngựa."

Ngay sau đó, cô bổ sung thêm: "Ông cứ tiếp tục công việc, tôi không vội, có thể chờ."

"Ngồi chờ không thì nhàm chán lắm."

Vừa nói dứt lời, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Trần Đình quay đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: "Tu Ninh, đây là nhân viên của Lạc Thái đúng không? Hai người chắc quen biết nhau rồi, người trẻ tuổi thì nên chơi cùng nhau, không cần ngồi chờ chú."

Nghe vậy, theo phản xạ, Tô Ngộ xoay người lại nhìn, ánh mắt vô thức sững lại trong chốc lát.

Người đàn ông đi tới có dáng người cao ráo, thẳng tắp, khoác trên mình bộ trang phục cưỡi ngựa đuôi én màu sẫm được cắt may tinh tế, bên dưới là quần trắng gọn gàng, chân đi ủng cao, bàn tay thon dài cầm một chiếc roi bằng da thật.

Bước chân vững chãi, khí chất lạnh lùng, trông như một vị bá tước bước ra từ những bộ phim thời trung cổ của phương Tây.

Phó Tu Ninh?

Trên gương mặt Tô Ngộ lộ vẻ bất ngờ, sao anh lại ở đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!