Tô Ngộ bị Phó Tu Ninh ôm ngang từ phần hông trở xuống bằng một tay, tay còn lại xách đôi giày thể thao màu trắng của cô, bước đi trầm ổn mà vững vàng.
Sợ bị rơi xuống, hai cánh tay của Tô Ngộ quấn chặt quanh cổ Phó Tu Ninh, chẳng khác nào một con gấu koala ôm chặt lấy thân cây không chịu buông.
Dạo gần đây, vì theo sát dự án mà giờ giấc sinh hoạt của cô không đều, thường xuyên thức khuya tăng ca rồi lại ăn đêm. Dù bây giờ đã cố gắng điều chỉnh lại, nhưng số cân tăng lên trong thời gian vừa rồi chắc chắn không thể giảm ngay được.
Nói ít cũng phải lên ba đến năm cân, không biết Phó Tu Ninh có thể dùng một tay ôm nổi cô không nữa.
Trong đầu Tô Ngộ loạn thành một mớ suy nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn không nhận ra tim mình đang đập thình thịch vì căng thẳng, cũng chẳng nhận ra mình càng ôm chặt anh hơn.
Ra khỏi thang máy, cuối cùng Phó Tu Ninh không chịu nổi nữa, giọng điệu đầy kìm nén gọi cô: "Tô Ngộ."
"Hả?" Cô theo phản xạ cúi đầu nhìn anh.
Phó Tu Ninh: "Em định siết chết tôi à?"
"?"
Tô Ngộ chưa kịp hiểu ra, mất hai giây mới nhận thức được mình đang siết cổ anh chặt đến mức nào, vội vàng buông tay: "Xin lỗi, tôi không để ý… Tôi chỉ sợ bị rơi xuống nên mới…"
"Vậy à?" Phó Tu Ninh liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi còn tưởng em định mưu sát bạn trai cũ."
"…"
Tô Ngộ nghẹn lời, người này hôm nay ăn nhầm thuốc gì rồi? Sao cứ nhắc mãi đến chuyện bạn trai cũ thế?
Còn chưa kịp phản bác, đã nghe giọng nói nhàn nhạt của Phó Tu Ninh vang lên: "Không đúng, tôi nói nhầm, phải là bạn trai cũ của cũ mới đúng."
Tô Ngộ: "?"
Là ảo giác của cô sao? Sao cô cảm giác khi anh nói chữ "cũ" thứ hai, hàm răng như nghiến lại, giống như muốn xé xác ai đó ra vậy?
Dừng lại hai giây, cô mím môi, cố gắng làm dịu bầu không khí: "Làm gì có chuyện đó, Phó tổng đưa tôi đi khám, tôi cảm kích còn không kịp nữa là."
Phó Tu Ninh không biểu hiện cảm xúc gì: "Vậy đây là cách em thể hiện sự cảm kích à?"
"…"
Tô Ngộ giả vờ ho nhẹ một tiếng: "Thật ra thì gần đây tôi có lên hai cân, sợ bị rơi xuống nên mới ôm chặt hơn thôi…"
Phó Tu Ninh nhướng mày, giọng điệu không nhanh không chậm: "Em chắc là mình chỉ lên có hai cân?"
"…"
Tô Ngộ câm nín.
Thấy vậy, khóe môi Phó Tu Ninh hơi cong lên một chút, gần như không nhận ra, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Thực tế, cân nặng của cô chẳng lên bao nhiêu, so với thời đại học cũng không khác là mấy. Hơn nữa, Phó Tu Ninh vẫn luôn có thói quen tập thể hình, dù có bế cô đi thêm mấy vòng nữa cũng chẳng hề gì.
Vì anh đã chủ động kết thúc câu chuyện, Tô Ngộ cũng lười mở lời tiếp, dứt khoát tựa vào vai anh.
Ánh đèn trong hành lang bệnh viện không quá sáng, những tia sáng lờ mờ chiếu xuống gương mặt góc cạnh rõ nét của người đàn ông. Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt anh dưới ánh đèn, thanh tú mà lạnh lùng.
Khác hẳn với vẻ nghiêm nghị và xa cách ở công ty, giờ phút này anh lại trông ôn hòa hơn nhiều, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, cả người toát lên phong thái của một quý công tử, khiến người ta không kiềm được mà muốn ngắm nhìn lâu hơn.
Người như Phó Tu Ninh, dù là hiện tại hay quá khứ, chỉ cần nhìn thêm vài lần, trái tim vẫn không thể kìm nén mà rung động.
Cũng giống như năm năm trước, cô rõ ràng biết mối quan hệ giữa họ chỉ là một giao dịch có giá cả rõ ràng nhưng vẫn không thể nào khống chế được bản thân, đem lòng yêu anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!