Sáng sớm, Tô Ngộ vừa mở mắt thì mí mắt phải đã giật liên tục. Quả nhiên, vừa làm xong bữa sáng, cô đã nhận được tin nhắn xin quay lại từ bạn trai cũ.
[Ngộ Ngộ, hôm đó thực sự anh đã uống quá chén, không nhớ gì cả. Xin em cho anh thêm một cơ hội được không? Hôm nay tan làm, anh đợi em ở quán cà phê dưới toà nhà công ty em, chúng ta gặp nhau một lần đi.]
Cô nhíu mày liếc nhìn màn hình. Sự chán ghét hiện lên rõ ràng trong đôi mắt trong trẻo tinh tế, gương mặt nhỏ trắng ngần lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cầm đĩa bước ra khỏi bếp, cô ngồi xuống bên bàn ăn, cúi đầu cho số điện thoại lạ này vào danh sách đen, thao tác thuần thục và dứt khoát không chút do dự.
Xong xuôi, cô úp điện thoại xuống bàn, cúi đầu từ tốn ăn đĩa mì Ý sốt kem nấm.
Mấy ngày qua, Khúc Đồng Chu đã đổi không dưới mười số điện thoại để có thể gọi điện và nhắn tin cho cô, thể hiện rõ thái độ không đạt được mục đích thì không chịu bỏ cuộc.
Nếu như sớm biết được có ngày hôm nay thì ngay từ đầu cô đã không bắt đầu mối tình này.
Khúc Đồng Chu là đàn anh trong khoa của cô thời đại học. Khi còn đi học, hai người cũng coi như quen biết, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc nữa.
Nửa năm trước, hai người tình cờ gặp lại nhau tại một buổi họp mặt dự án. Anh ta vừa hay là người phụ trách của công ty đối tác, phụ trách làm việc với cô. Nhờ những lần gặp gỡ và trao đổi thường xuyên, họ dần dần trở nên thân thiết.
Sau khi dự án kết thúc, Khúc Đồng Chu theo đuổi cô một thời gian, hai tháng trước hai người thuận theo tự nhiên đến với nhau.
Cuối tuần họ cùng nhau đi xem phim, ăn uống, thỉnh thoảng sẽ tặng quà cho nhau, có qua có lại không ai lợi dụng ai cả. Ngay cả bạn bè cô cũng nói cô quá khách sáo, cảm giác hai người bên nhau không giống một cặp đôi mà như đồng nghiệp.
Đối với chuyện này Tô Ngộ chỉ cười trừ cho qua, chưa bao giờ phản bác.
Đó không phải là chuyện thường tình giữa nam và nữ sao? Dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu, cũng không thể chống lại hiện thực.
Tình cảm cô dành cho Khúc Đồng Chu tuy không thể nói là thích hay yêu nhưng ít nhiều cô vẫn có thiện cảm với anh ta. Lúc còn học đại học, ấn tượng của cô về người đàn anh này là kiểu người nhã nhặn và lịch sự, hơn nữa sau khi hai người quen nhau, Khúc Đồng Chu rất dịu dàng và chu đáo. Hai người ở bên nhau cũng thoải mái, không khó chịu, nếu cứ thuận lợi như thế thì nói không chừng mối quan tình cảm có khả năng tiến xa hơn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không tận mắt thấy Khúc Đồng Chu hôn say đắm một người phụ nữ khác ngay trong thang máy ba ngày trước.
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.
Tô Ngộ lập tức không còn chút hứng thú nào để ăn uống nữa.
Cô đặt đũa xuống, tiếc nuối nhìn đĩa mì Ý sốt kem nấm mà cô đã cố tình dậy sớm để làm cho bản thân, giờ lại không thể ăn tiếp được nữa.
Xử lý xong chỗ mì còn lại, Tô Ngộ mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Vào thu, sau hai trận mưa lớn, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy. Đến giờ, mặt đất vẫn còn ẩm ướt.
Vừa lái xe ra khỏi hầm để xe, điện thoại lại vang lên, cô liếc nhìn màn hình, nhíu mày trả lời: "Mẹ, hôm nay sao lại rảnh gọi cho con vậy? Con đang lái xe, có chuyện gì không ạ?"
"Hôm qua Đồng Chu có gọi điện cho mẹ, nói về chuyện của hai đứa. Con…"
"Khúc Đồng Chu gọi điện cho mẹ sao?"
Đầu dây bên kia điện thoại còn chưa nói hết, Tô Ngộ đã không nhịn được mà nhíu mày ngắt lời.
"Đồng Chu nói hai đứa cãi nhau, con đòi chia tay, không chịu gặp cậu ấy, nhờ mẹ khuyên giúp."
Tô Ngộ hỏi ngược lại: "Vậy anh ta có nói tại sao con muốn chia tay không?"
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Không phải chỉ phạm chút sai lầm thôi sao, đàn ông mà, cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa Đồng Chu đã nói với mẹ rằng hôm đó nó uống quá chén mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con đừng làm căng như thế."
Tô Ngộ tức giận đến bật cười, đột ngột phanh gấp rồi từ từ tấp xe vào lề đường: "Mẹ cảm thấy ngoại tình là lỗi nhỏ sao?"
Cô bất lực nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại vô tình thấy rõ sườn mặt của người ngồi ở ghế lái của chiếc Maybach đi ngang qua cô.
Tim Tô Ngộ đột ngột khựng lại, trong đầu cô gần như ngay lập tức hiện lên một gương mặt quen thuộc. Ngón tay cô vô thức siết chặt vô lăng. Nhưng khi cô định thần lại muốn nhìn kỹ một lần nữa, chiếc Maybach đã chạy đi xa, ngay cả biển số xe cũng không kịp thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!