Tên bắt cóc lạnh lùng ra lệnh cho đàn em:
"Bịt mắt hai người bọn họ lại, cút khỏi tầm mắt của tôi."
Sau đó, ánh mắt sâu thẳm của hắn ta dừng lại trên người tôi.
Cuối cùng cũng nhớ đến việc g.i.ế. c người diệt khẩu rồi sao?
Tôi run rẩy lùi về phía sau vài bước, bám vào góc tường, cẩn thận hỏi:
"Trước khi g.i.ế. c tôi, có thể xóa lịch sử duyệt web của tôi trước được không?"
Tôi không muốn sau khi c.h.ế. t còn bị người ta bêu riếu.
"Nghiêm Phi, em vẫn ngốc như ngày nào."
Giết người thì g.i.ế. c người đi, tự nhiên lại còn mắng người ta.
Tôi dám tức giận nhưng không dám nói.
Nhưng ngay sau đó, tôi thấy tên bắt cóc tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, tuấn tú.
Khuôn mặt này tôi có ấn tượng, anh ta đã từng chăm sóc tôi một thời gian khi tôi học tiểu học.
Hình như là thư ký của mẹ tôi, tên là Lục Duẫn Diệu.
Năm tôi học cấp hai, anh ta đã được mẹ tôi gửi ra nước ngoài du học, không ngờ đã về nước rồi, vừa về nước đã diễn một màn kịch bắt cóc lựa chọn một trong hai để trêu chọc tôi.
Thấy tôi vẫn còn ngây người, Lục Duẫn Diệu vỗ vỗ đầu tôi:
"Tổng giám đốc Tô bảo tôi nghĩ cách để em bớt ngốc đi."
"Bây giờ, em còn cảm thấy Nghiêm Quốc Cường là người tốt sao?"
Tôi nhìn khuôn mặt này, nuốt nước bọt.
Một lúc lâu sau.
Mới hoàn hồn nói:
"Hay là, chúng ta kết bạn Wechat trước đã?"
05
Tôi cầm tài khoản Wechat của Lục Duẫn Diệu cười ngây ngô.
Lục Duẫn Diệu thì ở bên cạnh, lải nhải với tôi:
"Nghiêm Quốc Cường đang lén lút chuyển tiền của công ty, việc đầu tiên chúng ta phải làm là mua chuộc những 'người cũ' trong công ty, mua lại số cổ phần còn lại trong tay họ, cố gắng giành chiến thắng trước Nghiêm Quốc Cường về tỷ lệ cổ phần."
"Tổng giám đốc Tô đặc biệt cử tôi đến để hướng dẫn em."
Tôi cúi đầu lướt điện thoại.
Anh ta chậc một tiếng:
"Em có đang nghiêm túc nghe tôi nói không?"
"Ông ta và Từ Lị Lị, không thể gây ra sóng gió gì đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!