Không nhìn thấy cô sao?
Lý Tích Thần chắc chắn rằng trong khoảnh khắc đó cô đã chạm ánh mắt với anh, hơn nữa anh còn cười với cô.
Tuy rằng khóe miệng chỉ cong lên một chút, nhưng đó là đang cười.
Có lẽ là không muốn để ý đến cô.
-
Sau khi đưa ra kết luận này Lý Tích Thần cảm thấy vô cùng mất mát, kèm theo đó là mất đi hứng thú ngắm phong cảnh.
Cô đứng dậy phủi phủi bụi trên quần, vươn tay kéo cái mũ rộng thùng thình của chiếc áo hoodie đội lên đầu, che đi cái trán trơn bóng, mái tóc dài buông xuống hai bên mặt, che đi một nửa khuôn mặt vốn không lớn của cô, điều này làm cho Lý Tích Thần có cảm giác an toàn, mà tay cô thì thuận tiện bỏ vào trong túi áo hoodie.
Hoàng hôn mờ ảo trên đỉnh núi, mặt trăng mông lung lặng lẽ vươn lên.
Trăng tối nay sáng hơn đêm qua, Lý Tích Thần lại chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu đi về phía trước.
Không có gì đáng để ngắm cả.
Phong cảnh có đẹp hơn nữa, không có tâm trạng để thưởng thức thì cũng không cảm nhận được vẻ đẹp.
Ban ngày công viên không có nhiều người, nhưng lác đác vẫn có người đi bộ đi qua, đặc biệt là ở lối vào công viên, rất nhiều người.
Nơi đông đúc nằm ở phía đông, cho nên góc tây nam hẻo lánh không có ai biết đến.
Lúc Lý Tích Thần tới công viên đã nơm nớp lo sợ rất lâu, cơ bản là lấy hết can đảm mà chạy vào.
Khi đến nơi anh hàng xóm nói, trán cô đổ mồ hôi lạnh, mặt đỏ bừng và lòng bàn tay ẩm ướt.
Nhưng buổi tối trên con đường từ phía tây nam trở về, hai bên đều là những cây cao to lớn, bóng râm che khuất bầu trời, tiếng ve liên tiếp vang lên, gió thổi qua, lá cây vang lên xào xạc.
Bí mật, im lặng, hoang vắng.
Quả thực chính là nơi thích hợp phạm tội nhất trong phim hình sự.
Đi chưa được mấy bước là một dòng sông nhân tạo, ban đêm mặt nước trong vắt lấp lánh, rất thích hợp vứt xác.
Ôi.
Không được nghĩ về nó.
Lý Tích Thần đưa tay ấn huyệt thái dương của mình, bước chân nhanh hơn.
Những bộ phim hình sự trong quá khứ cứ hiện lên trong đầu không đúng thời điểm.
Cô hối hận.
Lẽ ra nên trở về sớm hơn.
Sống một mình làm cho lá gan của cô trở nên nhỏ hơn.
Hơn nữa cô còn có thói quen xem tin tức xã hội để nắm bắt điểm nóng, điều này mang đến cho tinh thần của cô áp lực không nhỏ.
Đã lâu lắm rồi không có cảm giác này.
Một mình đi trên con đường hẻo lánh, và còn cảm thấy con đường này không có điểm cuối.
Đèn đuốc ồn ào náo nhiệt ở rất xa, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh, nhưng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!