Thật lòng mà nói, Lục Tư Việt chưa từng nghĩ tới cô sẽ mở cửa.
Anh chỉ là thăm dò gõ cửa một cái, không biết vì sao, chỉ đơn thuần là thăm dò.
Mục đích của thăm dò là gì?
Bản thân anh cũng không hiểu.
Con người làm việc nếu mọi thứ đều có mục đích, thì đúng là quá nhàm chán.
Ít nhất Lục Tư Việt không phải là người nhàm chán.
Trước kia anh tặng bánh ngọt cho cô bé này hai lần, đơn thuần vì biểu đạt sự áy náy, cũng biết cô bé này không thích gặp người khác, triệu chứng cô biểu hiện ra cũng không được xem là sợ hãi giao tiếp mức độ nhẹ, triệu chứng này ít nhất là phải ở mức độ trung bình.
Nhưng anh cảm thấy nếu đã gặp qua vài lần, vậy hẳn là đã nằm ở mức độ có thể gặp mặt để trả đồ rồi.
Vì vậy, anh không do dự mà gõ cửa, nhưng lại chưa từng dự đoán hành vi của cô.
Đối với anh, cô có làm gì thì cũng sẽ nằm trong phạm vi mà anh có thể hiểu được.
Là một nhà tâm lý học, anh luôn khoan dung với bệnh nhân.
Mặc dù đây không phải là bệnh nhân của anh.
Nhưng không bao gồm điều này, cô mở cửa, sau khi nhìn thấy anh lại đóng cửa lại.
Đây có lẽ mới thật sự là "đóng cửa không tiếp".
Lục Tư Việt một tay đút vào túi đứng ở cửa nhà cô, lại không có định trở về.
Vì thế một phút sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, trước tiên là mở ra một khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy sợi tóc đen bay bay, tiếng mở cửa ở hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
Một cái đầu nhỏ cẩn thận thò ra, tay nắm chặt tay nắm cửa, ánh mắt giống như con nai nhỏ nhìn quanh, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Tư Việt là cái cổ liền cứng ngắc.
Sau đó giữ nguyên tư thế rất quỷ dị
- nửa đầu kẹt ở khe cửa, mặt lộ ra một nửa, tóc dài buông xuống, thẳng tắp.
Lục Tư Việt cũng không vội, khẽ cười nhìn cô.
Nụ cười của anh vẫn luôn có thể an ủi lòng người, hoặc là nói trên người anh tồn tại một luồng sức mạnh có thể an ủi lòng người.
Một người có thể khơi dậy sự cảnh giác của người đến tư vấn thì không thể trở thành một nhà tư vấn tâm lý.
Lục Tư Việt hành nghề nhiều năm, tóm lại là có một bộ phương pháp của riêng mình.
Thậm chí anh hiểu rõ nụ cười trên khóe miệng cong bao nhiêu độ là có thể khiến người ta dỡ bỏ phòng bị nhất, cũng biết dùng âm thanh bao nhiêu decibel có thể khiến cho người đến khám tiến vào thế giới của anh, từ đó tìm được tiết tấu trò chuyện thích hợp.
Mỗi một người đến tư vấn đều khác nhau, nhưng trong đó sẽ có quy luật chung.
Anh đang nhìn cô với nụ cười hiền lành, giả vờ như không quá để ý.
Không cười nhạo biểu tình và động tác xấu hổ trước mắt của cô, cũng không cố ý chào hỏi cô, mà là chờ cô chậm rãi dỡ bỏ phòng bị.
Hai phút sau, đối phương giật giật cổ có chút khó chịu, nhận thấy "giằng co" như vậy là không được lễ phép, rốt cục lấy hết dũng khí thăm dò nửa người về phía trước.
Phải mất gần một phút trước khi toàn bộ cơ thể của cô đi ra khỏi cửa.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng bằng vải lanh, tay áo bồng bềnh đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, nói không khoa trương chút nào, cổ tay nhỏ đến mức Lục Tư Việt có thể một tay nắm trọn hai cổ tay của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!