Hôn lễ của Lục Tư Việt và Lý Tích Thần được tổ chức vào một ngày mùa xuân nắng đẹp.
Hôn lễ của bọn họ không phức tạp, cũng không mời nhiều người, bởi vì trong nhà đều từng có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, cho nên cơ bản là các phụ huynh giúp đỡ tổ chức.
Lúc Lý Tích Thần chọn áo cưới, Lục Tư Việt đi cùng, chọn một chiếc váy lụa trắng sáng lấp lánh.
Mặc trong đám cưới sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.
Chỉ là có hơi lộ.
Lục Tư Việt bị chuốc rượu trong tiệc cưới, buổi tối về đến nhà, cả phòng đều là màu đỏ, Lý Tích Thần còn chưa cởi áo cưới màu trắng kia ra, anh đã ôm Lý Tích Thần nằm ở trên giường, ngắm nhìn một hồi lâu.
Lý Tích Thần xấu hổ, cô che mặt: "Thầy Lục, thầy muốn nhìn bao lâu?"
Ánh mắt Lục Tư Việt dần tối lại, buông lỏng cà vạt, không kiềm chế được hôn lấy hôn để.
"Nhìn không đủ." Lục Tư Việt nói chuyện mang theo cơn say nhập nhèm, nghe mà trong lòng ngứa ngáy.
Anh nói: "Cả đời này cũng nhìn không đủ."
Lý Tích Thần đã sớm bị anh hôn đến nỗi không biết nên làm như thế nào.
Rõ ràng đã làm nhiều lần như vậy, hôn nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần Lục Tư Việt đều có thể mang đến sự kinh hỉ mới.
-
Ngôn Thầm sinh con là chuyện khi mùa thu gần đến, thế mà lại sinh ra một đôi thai long phượng.
Bởi vì phát hiện mang thai vào ngày tuyết đầu mùa đông, cho nên đặt tên là Thẩm Tri Đông và Thẩm Tri Noãn.
Lúc trước chuẩn bị hai cái tên là bởi vì không biết sẽ sinh nam hay nữ, không nghĩ tới là thai long phượng, thoáng cái hai cái tên đều được dùng đến.
Lúc bọn họ đến bệnh viện thăm Ngôn Thầm, Lý Tích Thần nhìn em bé nhỏ xíu yêu thích không buông tay.
Một cục nhỏ mềm mại, vừa nhìn đã thấy đáng yêu.
Sau khi trở về, Lý Tích Thần kéo tay Lục Tư Việt lắc tới lắc lui.
Buổi tối lúc Lục Tư Việt nấu cơm cô cũng dính chặt lấy anh.
Ban đêm Lục Tư Việt ghé vào tai cô nói, "Chúng ta sinh em bé đi."
Ánh mắt Lý Tích Thần nhìn loạn.
Cô chọc eo Lục Tư Việt, "Anh nhìn ra hết rồi."
"Chút tâm tư này của em đã viết hết ở trên mặt rồi, làm sao anh có thể không nhìn ra.
Lục Tư Việt cười khẽ.
Vì thế tối nay thầy Lục vô cùng ra sức.
Lý Tích Thần khóc lóc cầu xin: "Thầy Lục~"
Âm thanh cuối cùng cũng bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Ngày hôm sau tỉnh lại Lý Tích Thần có chút hối hận, cô vùi mình trong chăn rầu rĩ nói: "Em không muốn có cục cưng nữa."
Lục Tư Việt ôm chặt cô, "Không thể nói như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!