Yêu cầu một cái ôm từ một người xa lạ có vẻ giống như là đang quấy rối.
Lý Tích Thần cũng không thể nào giải thích được tại sao trong khoảnh khắc đó cô lại muốn có một cái ôm.
Nếu nhất định phải miêu tả trạng thái tinh thần của cô vào thời điểm đó, thì có lẽ chính là khúc gỗ đã trôi nổi trên biển trong một thời gian dài, không thể chờ đợi được nữa mà muốn tìm một điểm tựa, muốn vào bờ, muốn lên đất liền… muốn vắt hết tất cả nước trong cơ thể ra ngoài.
Anh hàng xóm rất đáng tin cậy. Bờ vai anh có một mùi hương gỗ thông nhàn nhạt, cảm giác rất giống với lần đầu tiên Lý Tích Thần nhìn thấy anh.
Nó như một chuỗi tràng hạt khiến người ta cảm thấy thanh tịnh.
Cảm xúc dồn nén trong mấy ngày nay bộc phát ra trong nháy mắt, dư âm giọng nói của anh và tiếng khóc của Lý Tích Thần chồng lên nhau.
Cho dù là khóc, cô cũng theo thói quen mà đè nén âm thanh của mình.
Từng giọt nước mắt rơi trên áo blouse của Lục Tư Việt, làm ướt một mảng lớn chỗ vai áo blouse của anh.
Tưởng như chú mèo đang nức nở, nhưng lại khiến người ta khó chịu hơn thế nhiều.
Bởi tiếng khóc ấy càng giống một chú mèo đang vùng vẫy bên bờ vực tuyệt vọng hơn.
-
Mười giờ tối, trong nhà chỉ bật một chiếc đèn vàng, bên ngoài bầu trời đêm sâu thẳm, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào.
Bên cạnh Lý Tích Thần đặt chậu hoa Ngọc Giá mà bà nội tự tay trồng, còn cô thì lại nằm bất động trên sàn gỗ với biểu cảm ngơ ngác.
A a a a a.
Cô bị điên rồi ư?
Can đảm ở đâu ra thế?
Huhuhu.
Thế mà lại yêu cầu cái ôm từ anh hàng xóm!
Bây giờ trong mắt anh hàng xóm, cô chính là một kẻ biến thái đúng không?
Nếu đổi lại là cô, trên đường gặp phải một người lạ muốn một cái ôm với cô, cô nhất định sẽ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Nhưng mà anh hàng xóm chẳng những không có chạy, mà còn vỗ đầu an ủi cô.
Anh hàng xóm quả thật là một người tốt.
Nhưng mà điều này không có nghĩa là anh hàng xóm sẽ không xem cô là một kẻ biến thái.
Hơn nữa cô khóc xong ngay cả một câu cảm ơn cũng chẳng nói, lúc hàng xóm dưới lầu lên tìm, cô vội vàng lau nước mắt, cầm lấy chìa khóa mở cửa, động tác nhanh chóng dứt khoát, lúc cửa gần đóng lại mới qua làn nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của anh hàng xóm.
Tay Lý Tích Thần vỗ vỗ xuống đất, sau đó lại nắm lấy mái tóc rối tung của mình.
Hu hu hu hu.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy!
Điên rồi.
Cô thật sự là điên rồi.
Trong lòng cô thầm mắng mình bị điên mấy câu, sau đó bắt đầu suy đoán suy nghĩ của anh hàng xóm, nhưng trong cuộc sống trước đây cô không có kinh nghiệm ở chung với người khác phái, người duy nhất là Trịnh Vân Phàm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!