Chương 38: (Vô Đề)

Lý Tích Thần chọc tới chọc lui trên màn hình, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lời từ chối.

[Nhĩ Đông Trần: Ngại quá, em ở ngoài tỉnh.]

Lục Tư Việt trả lời rất nhanh: [Đi du lịch rồi à?]

[Nhĩ Đông Trần: Đúng vậy. QAQ]

[Lu: Đi đâu thế?]

Sao lại có cảm giác như đang điều tra hành tung của cô vậy?

Nhưng mà... Hình như cảm giác rất tốt.

[Nhĩ Đông Trần: Ở Sơn Tây.]

[Lu: Ngũ Đài Sơn?]

[Nhĩ Đông Trần: Đúng vậy.]

[Lu: Vậy hôm khác gặp lại.]

[Nhĩ Đông Trần: Được.]

"Gửi tin nhắn cho ai vậy?" Cố Từ lại gần hỏi: "Miệng sắp nhếch đến tận mang tai rồi!"

Lý Tích Thần nhanh chóng cất điện thoại, "Không có ai."

Cố Từ cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu tất cả, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.

Cuối cùng xem như tránh được nguy hiểm.

Lý Tích Thần ngồi trên xe tính toán khi nào thích hợp để gặp Lục Tư Việt.

Nhưng cứ nghĩ tới sau khi gặp mặt sẽ rất xấu hổ là lập tức cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi thì sẽ bắt đầu kháng cự.

Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra cách gì, cuối cùng dứt khoát từ bỏ luôn.

-

Sau khi trở về, ngày hôm sau là ngày làm việc, cô vẫn đi con đường quen thuộc kia.

Vẫn không quay đầu lại.

Lục Tư Việt nhìn cô vào nhà văn hóa mới lái xe rời đi.

Trên bàn của Lý Tích Thần đã thay cành tuyết liễu tươi mới, trong phòng làm việc ánh mặt trời rực rỡ.

Cô mở máy tính ngồi đó bắt đầu một ngày nhàn rỗi.

Bởi vì công việc này quá nhàm chán, trò chơi chém hoa quả mà cô chơi đã qua hơn một nghìn vòng.

Năm mới không khí mới ở đơn vị của cô hình như vẫn chưa được thể hiện rõ ràng, hoặc là nói không thể hiện rõ ràng trên người cô.

Sau Tết mọi người đều bắt đầu với công việc bận rộn, chỉ có mỗi mình cô là nhàn rỗi.

Có lúc cô rất ngại, sẽ qua chỗ đồng nghiệp cùng phòng tìm chút việc làm, nhưng mà phần lớn cũng chỉ là in hoặc photo tài liệu, xem như sống cuộc sống dưỡng lão trước thời hạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!