Edit: Bòn Bon
Đêm giao thừa ở Nam Nghi đang mưa.
Trong phòng karaoke náo nhiệt, bạn học đang không ngừng hát những bài hát tiếng Quảng quen thuộc.
Lục Tư Việt ngồi ở trong góc làm khán giả.
Trong các buổi họp lớp, anh thường đóng vai như vậy.
Nhưng mà đám bạn học cũ kia sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, dù sao cũng phải kêu anh hát một bài mới được.
Lục Tư Việt am hiểu sâu sắc những chiêu trò của bọn họ, thừa dịp rời đi trước khi bọn họ ép anh hát.
Quả nhiên bị bạn học cũ chế nhạo vài câu, nhưng anh vẫn lấy cớ buồn ngủ để rời đi.
Cùng đi với anh còn có các bạn học đã kết hôn, cuối cùng chỉ còn lại có mấy người độc thân ở đó chịu đựng.
Từ trong phòng karaoke đi ra, gió cuốn theo mưa phùn rơi trên người.
Đêm giao thừa trên đường phố Nam Nghi ánh đèn rực rỡ, dòng xe cộ như thoi đưa, sự phồn hoa không kém bao nhiêu so với Bắc thành.
Anh lái xe rời khỏi con đường này, trong đêm vắng vẻ mở nhạc trên xe.
Danh sách bài hát trên xe anh rất cũ, gần như là những bài hát tiếng Quảng Đông không thay đổi.
Từ phòng Karaoke về đến nhà phải lái xe hơn hai mươi phút, xe chạy vào hầm xe, sau khi tắt máy anh còn ngồi trong xe một lát.
Trong hoàn cảnh thế này thích hợp để nhớ lại quá khứ nhất.
Lục Tư Việt lúc nào cũng nhớ tới cô gái ở Bắc thành.
Trong mấy tháng này anh mới biết được, thích một người nhưng không thể liên lạc hóa ra là chuyện vô cùng đau khổ.
Phải cố gắng nhiều lắm mới có thể kiềm nén được cảm xúc muốn yêu, muốn tiến lên phía trước ôm lấy cô.
Nhất là khi cô đang ở trong tầm mắt có thể chạm tới.
Anh ấn cửa sổ xe xuống châm điếu thuốc, chờ mùi thuốc trên người tản đi hết mới lên lầu.
Ba anh Lục Bình Phong thích xã giao, đêm giao thừa hàng năm đều cùng bạn bè đi ăn nhà hàng, không uống đến mười hai giờ thì không bỏ qua, mẹ kế Đường Uyển Như cũng sẽ đi theo ông.
Về phần mẹ ruột của anh, khi anh mười hai tuổi bà đã qua đời.
Sau đó Lục Bình Phong vẫn ở một mình, rồi lại mười hai năm trôi qua, Lục Bình Phong dẫn Đường Uyển Như trở về từ phương bắc, còn mang theo một người em gái mười tám tuổi tên là Ngôn Thẩm.
Thậm chí có thể nói, hai người kết hôn trong chớp nhoáng.
Lúc đó, lần đầu tiên Lục Tư Việt nhìn thấy "mối tình đầu như tiên nữ" trong miệng mẹ.
Ba và mẹ anh gặp nhau trong một cuộc xem mắt, và mẹ anh đã yêu ba ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng hoa rơi có ý nước chảy vô tình.
Trong lòng ba luôn nhớ về mối tình đầu, cho dù Lục Tư Việt đã gần mười tuổi, nhưng trong ngăn kéo phòng sách của ba vẫn còn cất giữ ảnh mối tình đầu.
Thuở nhỏ anh nghe thấy nhiều nhất là những cuộc cãi vã.
Nên tự nhiên cũng hận "mối tình đầu" chưa từng gặp mặt kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!