Tin tức "Ôn Xá" mở cửa trở lại là do Cố Từ nói cho Lý Tích Thần biết.
Đó là một ngày trước khi Lý Tích Thần đến nhà văn hóa làm việc, cô ở trong phòng chán đến chết, chơi chém trái cây một lát, lại chơi rắn tham ăn, sau đó lại chơi cờ vây.
Cố Từ nói với cô: [Dám tin không? [Ôn Xá] sắp mở cửa lại rồi.]
Một lần nữa nhìn thấy cái tên này, Lý Tích Thần có chút thất thần.
Nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
[Ngõa Ngõa: Không thể không nói, học tâm lý tự chữa khỏi chính mình đúng là nhanh.]
[Ngõa Ngõa: Gần đây cậu còn đi không?]
Lý Tích Thần động ngón tay: [Đi.]
Cố Từ theo đề tài trò chuyện thêm một chút, không nhắc tới phòng tư vấn tâm lý kia nữa.
Ngược lại hỏi cô sao đột nhiên muốn đến nhà văn hóa làm việc, cô chỉ nói là do ba mẹ sắp xếp.
Cố Từ trả lời một chuỗi dấu chấm lửng.
[Ngõa Ngõa: Cậu không phản kháng sao?]
Nhìn hai chữ kia, trong mắt Lý Tích Thần mang theo vẻ châm biếm.
Thật lâu sau, cô trả lời: [Gần nhà, chuyện ít tiền nhiều, rất tốt.]
Xem như qua loa với đề tài này.
Tối hôm đó, Hứa Ninh và Lý Uy tặng quà nhậm chức cho cô.
Lý Uy tặng cô một cây bút máy rất đắt tiền, Hứa Ninh mua một chiếc váy dệt kim màu đỏ nhạt.
"Nếu đã đi thì làm cho tốt." Lý Uy nói: "Không phải công việc mệt mỏi gì, phải có quan hệ tốt với đồng nghiệp, không nên suốt ngày suy sụp, bộ dạng khổ sở hận thù như thế."
Lý Tích Thần mím môi, "Ồ."
"Trong nhà này không ai nợ con." Lý Uy giọng điệu nghiêm túc: "Chính con muốn, chúng ta cũng cho con cơ hội, nhưng sự thật chứng minh, con sai rồi."
Hứa Ninh hòa giải: "Được rồi, đều qua rồi."
Lý Uy vẫn không thay đổi mà nghiêm túc: "Ba giúp con chọn, nhất định không sai. Con làm việc ở đó một hai năm rồi cũng nên chuẩn bị xem mắt đi, nếu như con có thể tự mình yêu đương thì cũng được, giống như chị con, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối."
Lý Tích Thần giương mắt nhìn ông một cái, sau đó lại buồn buồn rũ mí mắt xuống, lấy góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy mũi chân của mình.
"Nhưng nhất định phải phù hợp mấy điều kiện sau: người Bắc Thành, có công việc chính thức, người nhà không có tiền án phạm tội, tướng mạo đoan chính, tốt nhất là cùng nhà chúng ta có điều kiện tương đương." Lý Uy hiếm khi nói nhiều như vậy, dứt khoát một lần đem tiêu chuẩn nói hết ra: "Miệng lưỡi trơn tru không được, tuổi quá lớn không được, nhân viên làm trong lĩnh vực nghệ thuật diễn xuất cũng không được."
Lý Tích Thần miễn cưỡng đáp: "Biết rồi."
"Ta thấy Vân Phàm cũng rất được." Lý Uy nhíu mày nói: "Cũng không biết ánh mắt con cao tới đâu."
"Đúng vậy." Lý Tích Thần cười: "Trịnh Vân Phàm tốt nhất không phải là ở gần nhà sao? Từ nhà cậu ấy đến nhà chúng ta, chỉ hai phút thôi."
Lý Uy cười nhẹ, "Chẳng lẽ còn không phải là vì sợ con chịu uất ức à? Vân Phàm điều kiện cũng chẳng kém, cùng với con chẳng phải là giàu có dư giả sao? Huống chi, biết rõ ngọn nguồn, con rốt cuộc không hài lòng cái gì?
Lý Tích Thần ngẩng đầu nhìn ông, một lát sau lại dời ánh mắt đi.
Cô nhẹ nhàng nói: "Trịnh Vân Phàm không có biên chế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!