Chương 30: (Vô Đề)

Bởi vì sau ba năm nghiên cứu, dự án cuối cùng cũng có tiến triển mang tính đột phá nên Hứa Ninh đã ở trong phòng thí nghiệm liên tục gần một tuần, hôm nay vốn định đợi có kết quả thí nghiệm sẽ nghỉ ngơi một ngày, nhưng không ngờ một tiếng trước khi có kết quả thí nghiệm thì bà lại ngất xỉu trong phòng thí nghiệm.

Cũng may kết quả khám sơ bộ không nghiêm trọng lắm, co thắt dạ dày và căng thẳng tinh thần dẫn đến hôn mê.

Một thời gian dài không gặp, mẹ gầy hơn trong trí nhớ rất nhiều.

Lý Tích Thần ngồi ở hành lang bệnh viện, phần lớn là đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm giúp đỡ xử lý các thủ tục, cô cũng chỉ đứng ở đó lo lắng suông không giúp được gì.

Sau đó phòng thí nghiệm còn có việc bận, vì vậy chỉ còn Lý Tích Thần ở lại.

Khi Hứa Ninh từ phòng cấp cứu chuyển sang phòng bệnh bình thường thì đã là buổi chiều.

Lý Tích Thần ngồi trong phòng bệnh nghe điện thoại của Trịnh Vân Phàm, nghe anh ấy giận dữ mắng mỏ mình "tàn ác", sau đó lại uể oải cúp điện thoại.

-

Lúc Hứa Ninh tỉnh lại là buổi tối, khi đó Lý Tích Thần đang ngồi ở trước giường bệnh ngủ gật, trong lúc lơ mơ nhìn thấy bà mở mắt, vì vậy lập tức gọi bác sĩ đến xác nhận.

Không khí trong phòng bệnh có phần ngượng ngùng, không biết nên nói gì.

Không bao lâu sau, Hứa Ninh lấy điện thoại di động gọi cho đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm, hỏi thăm tiến độ thí nghiệm.

Nội dung trò chuyện rất chuyên nghiệp, người ngoài nghề nghe chẳng thể hiểu được, Lý Tích Thần cũng hoàn toàn nghe không hiểu gì hết.

Nhưng bác sĩ nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi.

Mắt thấy Hứa Ninh đã gọi điện thoại nửa giờ mà còn chưa có dấu hiệu dừng lại, Lý Tích Thần mím môi tiến lên lấy điện thoại di động.

Hứa Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm, "Con làm cái gì vậy?"

"Bác sĩ nói mẹ cần nghỉ ngơi." Giọng Lý Tích Thần không cao, lại vì sợ ánh mắt Hứa Ninh nên quay lưng đi nói với người trong điện thoại: "Dì à, bây giờ sức khỏe của mẹ cháu không tốt, dì cứ bận trước đi, chờ đến khi mẹ khỏe lại thì sẽ đến phòng thí nghiệm làm việc."

Người bên kia điện thoại đồng ý, dặn dò cô chăm sóc Hứa Ninh thật tốt.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Tích Thần mới đặt điện thoại lên tủ.

Còn tưởng rằng Hứa Ninh sẽ nổi giận, kết quả Hứa Ninh chỉ khẽ thở dài nằm về phía sau, yếu ớt nhắm mắt lại, "Con làm rất đúng."

Lý Tích Thần hỏi: "Có cần thông báo cho ba không?"

Hứa Ninh lắc đầu: "Ông ấy rất bận, không cần phải nói."

"Vậy chị thì sao?"

"Không cần, mẹ cũng không bị gì nghiêm trọng."

Lý Tích Thần gật gật đầu, vừa vặn đồ ăn cô gọi đã đến, bèn yên tĩnh ngồi ở bên giường lấy đồ ăn ra.

"Sao con lại ở đây?" Hứa Ninh hỏi: "Ai nói với con?"

Lý Tích Thần nói: "Không có ai."

Bỏ qua đề tài này, buổi tối Lý Uy có tới một lần, Lý Tích Thần im lặng ngồi trong phòng bệnh nghe bọn họ trò chuyện, thật ra thì căn bản không trò chuyện gì, trạng thái của hai người bọn họ rất giống bốn chữ

- tương kính như tân.

Hầu như không bao giờ cãi nhau, cả hai đều cuồng công việc, không có thời gian để cãi nhau.

Lý Uy vốn muốn ở lại đây chăm sóc, nhưng ngày hôm sau phải đi làm, Lý Tích Thần chủ động nhận việc chăm sóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!