Vòng tay Lục Tư Việt vẫn ấm áp như trước.
Trên người anh có hương quýt mát lạnh, trộn lẫn mùi thơm trong quán ăn nhỏ Hoa Nhạc, Lý Tích Thần vùi trong lòng anh khóc thật lâu.
Người đến người đi, không ít ánh mắt rơi trên người bọn họ.
Lục Tư Việt lại không có tâm tư để ý, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
Cô khóc không có tiếng, mỗi một lần muốn gào khóc cô đều sẽ mạnh mẽ ép buộc tâm trạng của mình xoay chuyển.
Nếu nói cô không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng lúc này cô lại khống chế rất khá.
Có lẽ là có thói quen khóc như vậy.
Thói quen, đó là một từ đáng sợ cỡ nào.
Rốt cuộc là phải ở trong hoàn cảnh thế nào mới có thể nuôi thành thói quen như vậy.
Trái tim Lục Tư Việt rất nặng nề.
Toàn bộ quá trình anh không nói gì, cũng không an ủi, tùy ý cô phát tiết tâm trạng không tốt của mình.
-
Ký ức say rượu lần này được cô nhớ lại vào sáng hôm sau.
Tối hôm đó Lý Tích Thần ngủ một giấc thật ngon, chỉ là buổi sáng sau khi tỉnh lại nhìn mặt trời từ từ mọc lên mới bắt đầu tự hỏi: Cô trở về như thế nào? Cô về với ai? Tối qua cô đã làm gì?
Ký ức khi say rượu toàn bộ trở lại trong đầu.
Dáng vẻ khi khóc xong của cô rất giống với một biểu cảm trên mạng, chính là "Khóc thành đầu heo nhỏ".
Lúc lên lầu là do Lục Tư Việt đỡ, còn nhất quyết phải hát cho người ta nghe, hát bài "Hồ Lô Oa, Hồ Lô Oa, bảy quả dưa trên một dây mây".
Sau khi hát xong còn túm lấy tai và tóc Lục Tư Việt, hung hăng nói: "Yêu quái! Mau trả lại ông nội cho tôi!"
Tóc Lục Tư Việt còn bị cô giật đứt hai sợi.
Anh cười nói: "Tôi đem ông nội em giấu ở trong sơn động rồi."
Anh cười rộ lên đẹp đến mức khiến cô tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng mà cũng chỉ trong chốc lát.
Cô cười hắc hắc, dáng vẻ mê trai, "Anh đẹp trai như vậy sao lại là yêu quái?"
Lục Tư Việt nâng cô lên, cánh tay ôm bên hông cô, tay tránh đụng chạm vào thân thể cô, cho dù cô đi rất chậm cũng không ngại phiền phức, ngược lại vẻ mặt cưng chiều cười: "Vậy em cảm thấy tôi là cái gì?"
Cô không chút do dự: "Bồ Tát."
Sau đó tựa vào tường, "Bồ Tát hạ phàm đến phổ độ chúng sinh."
Lục Tư Việt hơi nhíu mày: "Bồ Tát không phải đều là nữ sao?"
"Vậy anh có thể thay đổi giới tính." Cô lại gần hạ giọng: "Thái tử phi thăng chức ký, anh đã xem chưa? Chính là cái loại đó, vừa xuyên qua, chíu! Xẹt! Anh ta lập tức từ nam biến thành nữ."
Lục Tư Việt: "..."
"Aiz." Cô hít hít mũi, "Anh có dám tin không? Trước kia người ta bảo tôi viết "Thái tử phi thăng chức ký" phiên bản chuyển giới?"
Lục Tư Việt: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!