Tiếng động quá lớn.
Một xấp giấy A4 được đóng cẩn thận bị văng lung tung, có mấy tờ còn rơi xuống đất, ánh mắt của mọi người xung quanh trong nháy mắt giống như những thanh kiếm chĩa tới, mang theo sự tò mò, kinh ngạc cùng với khủng hoảng.
Ly trà trong tay Lý Tích Thần cũng không cẩn thận rơi xuống đất.
Âm thanh thủy tinh vỡ vụn làm người ta cảm thấy chói tai, mùi trà đậm phảng phất trong không khí, nước trà lan ra một cách không hề có quỹ tích, tràn khắp bên chân.
Nhân viên phục vụ quán trà đến dọn rác rất nhanh, Trần Chân Chân lập tức đứng dậy xin lỗi, "Xin lỗi, tâm trạng bạn tôi quá kích động, thiệt hại của ly trà tính vào hóa đơn của chúng tôi.
"Không có gì không có gì." Nhân viên phục vụ vừa quét dọn vừa lén nhìn Lý Tích Thần.
Cô ngồi thẳng tắp, nhưng mà ngón tay trắng nõn đang không ngừng cuộn tròn lại rồi buông ra, gần như chết lặng cứ máy móc mà lặp lại động tác như vậy.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, tựa như khí chất "Tôi thấy mà thương" được miêu tả trong tiểu thuyết cổ điển.
Nhưng đôi mắt kia lại đang rơi nước mắt, dại ra, ngơ ngác mặc lệ tuôn.
Nhân viên phục vụ lặng lẽ thở dài, lúc rời đi đã đổi cho Lý Tích Thần một ly trà ấm.
Trần Chân Chân lập tức trấn an nhà sản xuất Vương, hơn nữa trước những ánh mắt quái dị xung quanh, ông ta cũng chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt.
Quán trà bị nhấn nút tạm dừng dần dần hoạt động giống như chiếc đồng hồ cũ, tất cả mọi người được đặt lên bánh răng, chậm rãi chuyển động.
Chỉ có Lý Tích Thần như ngồi trên đống lửa không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Trần Chân Chân, Trần Chân Chân gửi tin nhắn cho cô: [Đừng sợ, không nhằm vào em.]
Trần Chân Chân: [Tính tình ông ta là như vậy.]
Trần Chân Chân: [Vừa rồi chúng tôi cãi nhau với biên kịch không vui lắm.]
Lý Tích Thần nhẹ nhàng trả lời: [Ồ.]
"Bản thảo đầu tiên mà cô đưa rất tốt." Nhà sản xuất Vương đè nén giọng nói: "Cho nên tôi mới đề nghị gặp mặt, muốn xem cô có ý kiến gì với dự án này của chúng tôi không, kết quả cô lại đem tới một bản thảo như vậy. Biên kịch Lý, tôi vô cùng hoài nghi rằng, cô đang lừa gạt tôi."
Lý Tích Thần lắc đầu: "Không có."
Cô viết rất chăm chỉ, gần như thức suốt đêm đọc cho xong IP gốc.
Gần hai triệu chữ, nhân vật xuất hiện phong phú, bởi vì số lượng chữ quá nhiều, phần về sau rõ ràng có xu thế sụp đổ, thiết lập nhân vật và phần phía trước có bất đồng rất lớn, rất nhiều chi tiết có thể nhìn ra là tác giả đang cố ý gieo phục bút*, nhưng phần sau lại quên lấp hố, cho nên khi cô viết tiểu truyện nhân vật, cơ bản dựa theo thiết lập nhân vật phần trước mà viết, nhưng mà vẫn đưa ra nghi ngờ hợp lý.
*:
Phục bút là một biện pháp gia công tự sự, khi sự kiện đã được trình bày ở vị trí bình thường, nhưng trong trường hợp đó nó không có ý nghĩa, có vẻ như là một chi tiết thừa do chọn lựa không hợp lí, phải chờ đến khi sự kiện sau đó phát sinh thì ý nghĩa của nó mới hiện ra. Trần thuật như vậy được gọi là phục bút.
Bởi vì phần mở đầu rất đặc sắc, cho nên nội dung thay đổi không nhiều lắm.
Tuy nhiên, sự hiện diện của điện ảnh và truyền hình không giống với tiểu thuyết, cái trước chú trọng hiệu quả thị giác hơn, cái sau chú trọng biểu đạt tình cảm và xây dựng hoàn cảnh hơn.
Lúc Lý Tích Thần viết thử bản thảo lần thứ hai, đã bỏ thêm một chút suy nghĩ của mình, nhưng tóm lại vẫn hoàn thiện kết cấu câu chuyện một cách hợp lý, thậm chí còn đem một số phục bút ở phía sau đưa lên trước.
Đây là một bản thảo cô viết ra liền mạch lưu loát, bản thân cũng tương đối hài lòng.
Điều này đối với cô mà nói xem như đã là một chuyện rất khó khăn.
Dù sao từ trước đến nay đều là xóa xóa sửa sửa, rồi vẫn phải viết lại từ đầu.
Không phải bởi vì hợp tác với người khác cho nên yêu cầu chất lượng bản thảo giảm xuống, mà là cô thật sự cảm thấy bản thảo này rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!