Chương 24: (Vô Đề)

Con người không thể nào dự đoán được tương lai.

Giờ phút này Lý Tích Thần đứng trong đại học Bình Xuyên, nhìn sinh viên đi lại vội vàng, cứ lần lượt lướt qua nhau.

Cảnh đêm của Đại học Bình Xuyên rất đẹp.

Đặc biệt là sảnh âm nhạc, ánh đèn trong kiến trúc hình tròn lấp lánh, chiếu rọi lên hồ nhân tạo rộng lớn, giữa màn đêm trống trải nhìn vô cùng độc đáo.

Lục Tư Việt dẫn cô đi qua cầu nhân tạo, đi qua vườn Bách Thảo, đi qua từng tòa nhà dạy học, gần như phải vượt qua hơn nửa sân trường, mới tìm được xe của anh.

Khi đi ngang qua tòa nhà cao nhất, Lục Tư Việt chỉ cho cô tầng ba, "Phòng làm việc của tôi ở đó."

Lúc đó trên hành lang không có đèn, tối như mực, Lý Tích Thần cố gắng phân biệt mãi mới nhìn ra là căn phòng nào.

Trên đường trở về rất yên tĩnh, ngay cả hô hấp của Lý Tích Thần cũng rất nhẹ nhàng.

Đây chính là trạng thái thường ngày khi cô ở một mình, không nhúc nhích, ngẩn người đi vào cõi thần tiên.

Chờ cô lấy lại tinh thần, xe đã dừng ở dưới lầu.

Sau đó cùng nhau lên lầu, chúc nhau ngủ ngon, rồi ai về nhà nấy.

Khoảng cách của bọn họ rất gần, gần đến mức Lý Tích Thần cảm thấy mình kiễng chân là có thể với tới được anh.

Nhưng cô vẫn không có can đảm.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, Lý Tích Thần nghĩ, chờ cô khỏe lại, cô sẽ tỏ tình với anh hàng xóm.

-

Rất nhanh lại đến lần tư vấn thứ tư.

Hôm thứ ba khi nhìn thấy vòng tròn trên lịch Lý Tích Thần cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn có chút chờ mong.

Trong tuần này, cô đã hoàn thành yêu cầu của Kỳ Mân.

Cố Từ hẹn cô đi dạo phố, cô đang bận viết bản thảo, vì thế rất trịnh trọng mà từ chối cô ấy.

Cố Từ cũng không nói gì.

Một lần nữa đi vào phòng tư vấn tâm lý, Lý Tích Thần và Kỳ Mân nhìn nhau cười, sau đó Kỳ Mân hỏi: "Tuần này em rất vui vẻ nhỉ?"

"Đúng vậy ạ." Lý Tích Thần nói, "Em đã đưa ra một quyết định rất dũng cảm."

"Tôi có thể nghe không?"

Lý Tích Thần suy nghĩ một lát, đem quyết định nói cho Kỳ Mân, Kỳ Mân cũng gật đầu, "Điều này thật sự rất dũng cảm."

Sau đó họ lại bắt đầu nói chuyện phiếm, nhìn như không có mục đích, nhưng Kỳ Mân vẫn luôn dẫn dắt đề tài của Lý Tích Thần. Tuần thứ ba họ trò chuyện những chuyện liên quan đến công việc, đề tài tuần này càng gần với gia đình hơn, chính xác mà nói là thời thơ ấu của Lý Tích Thần.

Bởi vì trong quá trình tư vấn, Lý Tích Thần có nói đến một từ: Đáng ghét.

Còn cả một từ nữa: Sợ hãi.

Mà đi kèm theo hai từ này, không phải hành vi nào đó, mà là người bên cạnh cô.

Khi tư vấn kết thúc, Lý Tích Thần vẫn không thể nói ra người đáng ghét là ai, cô chỉ nói ghét đối phương đem suy nghĩ áp đặt lên cuộc sống của mình.

Cô nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn bé, ví dụ như lúc đi học lớp tự chọn điều cô nghe được nhiều nhất là, thành tích của cô kém như vậy, không học nhiều thứ khác sao được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!