Buổi hòa nhạc diễn ra lúc 8:30 tối Chủ nhật tại tầng 2 của Đại học hòa nhạc Bình Xuyên.
Có vẻ là dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng trong nước.
Lý Tích Thần không nghiên cứu cái này, cô không muốn đi, sau khi do dự hai lần vẫn gửi tin nhắn cho Trịnh Vân Phàm: "Không đi nữa."
Trịnh Vân Phàm đang gọi điện thoại quốc tế, thấy tin nhắn cô gửi đến thì lơ mơ vài giây, còn tưởng cô không đi tư vấn tâm lý, giật mình cúp điện thoại của bạn tốt, gọi cho Lý Tích Thần.
"Vì sao không đi nữa?" Trịnh Vân Phàm chất vấn.
Giọng Lý Tích Thần rất thấp, không có tinh thần, "Chỉ là không muốn đi."
"Vậy cậu phải làm sao?"
"Không làm sao hết."
Trịnh Vân Phàm cãi nhau vài câu không đầu không đuôi với cô, cuối cùng mới phát hiện cô không muốn đi buổi hòa nhạc.
"Vậy rất tốt." Trịnh Vân Phàm nói: "Cậu đưa vé cho tớ, tớ đi thay cậu."
Trong lời nói của anh ấy mang theo ý cười không che giấu được.
"Cậu đi làm gì?" Lý Tích Thần khẩn trương.
Trịnh Vân Phàm từ trước đến nay không làm nổi chuyện gì đứng đắn, để anh ấy và Lục Tư Việt cùng đi xem một buổi hòa nhạc, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đáng tin.
"Không cần cậu quan tâm." Trịnh Vân Phàm nói.
Lý Tích Thần: "..."
Cô quyết định vẫn là mình tự đi.
Không ngờ tối chủ nhật cô lại nhìn thấy Trịnh Vân Phàm ở dưới tầng nhà mình, anh ấy đang gọi điện thoại quốc tế, hình như là trao đổi chuyện công ty, thì ra người tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn ấy bây giờ đã có khẩu ngữ vô cùng đỉnh.
Lý Tích Thần vốn định đi vòng qua anh ấy, kết quả bị túm lấy mũ, "Đi đâu vậy?"
Lý Tích Thần: "..."
Sau đó cô vẫn lên xe của Trịnh Vân Phàm.
Xe chạy qua đường phố xa lạ, trong xe phát nhạc của Lương Tĩnh Như mà Trịnh Vân Phàm thích nhất, giọng nữ lưu luyến dịu dàng hát những bản tình ca cũ quen tai, gió chạng vạng nhuộm màu vàng nhạt lướt qua xe, Lý Tích Thần ngồi ở ghế phụ nhìn dòng xe cộ qua lại như thoi đưa.
Không biết qua bao lâu, giọng nói đáng ghét của Trịnh Vân Phàm mới vang lên, "Thần, tới rồi."
Trước khi xuống xe Lý Tích Thần hỏi anh ấy, "Còn cậu?"
"Đi gặp một người bạn." Trịnh Vân Phàm nói xong hỏi:"Mười giờ kết thúc đúng không?"
"Ừ."
"Vậy lúc đó tớ đến đón cậu."
"Không... không cần đâu." Lý Tích Thần lắp bắp cự tuyệt,"Tớ và..."
"Tớ biết hàng xóm của cậu cũng có mặt." Trịnh Vân Phàm dựa vào cửa sổ xe, cười nói: "Hai người vẫn liên lạc. Nhưng mà, cậu cho rằng vì sao tớ phải đặc biệt đi đón cậu chứ?"
Lý Tích Thần: "..."
"Con gái đó." Trịnh Vân Phàm ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô lại gần một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!