Ngón tay của anh có các khớp rõ ràng, thon dài trắng nõn, có thể gọi là báu vật của những người cuồng tay.
Không biết tại sao, trong đầu Lý Tích Thần lóe lên một câu hình dung: vẻ phong trần không giấu được nét phong lưu.
Ánh mắt của anh hẹp dài, mắt một mí, màu mắt rất nhạt, không biết là vốn dĩ đã nhạt hay là vì bị ánh đèn mờ trong hành lang chiếu vào, hoặc sinh ra đã có một đôi mắt đa tình.
Lý Tích Thần đứng ở đó không biết làm sao, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của anh.
Đối phương có lẽ là đã chờ đến không còn kiên nhẫn, lúc Lý Tích Thần bước một bước định đi lấy chìa khóa, anh cầm chìa khóa xoay quanh mấy vòng rồi đi về phía trước, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt. Anh đứng trước mặt Lý Tích Thần, một tay đút vào túi, cười bỡn cợt: "Đẹp trai không?"
Mặt Lý Tích Thần bỗng nhiên đỏ lên.
Cô giống như vừa lấy lại tinh thần, hoảng hốt cầm chìa khóa từ tay anh.
Mà bàn tay của anh giơ ra trước mặt cô, lòng bàn tay phiếm hồng, ngay cả một vết chai cũng không có, vân tay đan xen phức tạp.
Tay nhận chìa khóa của Lý Tích Thần run rẩy, ngón tay run rẩy như bị bệnh Parkinson.
Trước tình huống như vậy, cô cắn chặt môi dưới, trong lòng không ngừng suy nghĩ: không được khóc, không được khóc.
Nhưng nước mắt vẫn rơi xuống một giọt, rơi vào lòng bàn tay của đối phương.
Không biết cảm giác quẫn bách đến từ đâu.
Có thể là do chuyện nhìn trộm bị vạch trần, hoặc có thể là do sự căng thẳng và sợ hãi khi đối mặt với người lạ.
Người đàn ông bỗng nhiên lật tay, chìa khóa cứ như vậy rơi vào lòng bàn tay cô, còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, "Về nhà đi."
Sau đó không nhìn cô nữa, mà một lần nữa xoay người dựa vào tường, khẽ nhắm mắt lại.
-
Về nhà một lúc lâu, đầu óc Lý Tích Thần vẫn trống rỗng.
Cô dựa vào cửa, thở hổn hển từng ngụm.
Sau đó, thông qua mắt mèo cô nhìn thấy, người đàn ông đi vào phía đối diện.
Hóa ra là hàng xóm mới chuyển đến.
Cô nghĩ rằng hàng xóm mới đến là một cô gái, không nghĩ tới lại là một người đàn ông.
Hai tháng trước, nhà cách vách để trống rất lâu bắt đầu truyền ra tiếng sửa chữa, leng keng rầm rầm, Lý Tích Thần vốn đã bị mất ngủ tàn phá lại bị làm ồn như thế càng thêm nóng nảy, có rất nhiều lần cô muốn đi tìm người ở phía đối diện nói một tiếng, nhưng cô không có lá gan đó.
Có lần là vào giờ nghỉ trưa, cô vừa mới ngủ được hai phút, bên cạnh truyền đến tiếng đập tường "đùng đùng"
Ngày hôm đó, cô nhịn không được hét lên: "Đừng gõ nữa!"
Hét lên đến vỡ cả giọng.
Tiếng sửa chữa đó quả nhiên dừng lại một tiếng đồng hồ.
Tối ngày hôm sau, khi cô lấy đồ ăn ngoài, cô thấy tay nắm cửa treo một túi quà màu trắng, đựng một hộp Tiramisu, kèm theo một tấm giấy note màu hồng.
[Mấy ngày nay phải sửa chữa, bởi vì dọn vào ở gấp, thời gian sửa chữa tương đối dài, sau này sẽ chú ý. Làm ồn đến em, tôi xin lỗi =^_^=]
Tiramisu hôm đó rất ngon, ngon đến nỗi Lý Tích Thần thiếu chút nữa động lòng mà đi ra ngoài hỏi đối phương mua ở đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!