Lý Tích Thần từ lâu đã ý thức được, Lục Tư Việt đối với cô mà nói rất đặc biệt.
Nếu muốn truy tìm ngọn nguồn, có lẽ chính là từ lần đầu tiên cô gặp anh.
Cô chưa bao giờ cho rằng mình là một người phàm tục.
Nhưng sau khi gặp Lục Tư Việt, cô cảm thấy mình không hề ngoại lệ.
Người này luôn mang đến cho cô cảm giác an toàn không thể diễn tả bằng lời.
Khi anh nói chuyện, đôi mắt đó luôn nhìn cô rất nghiêm túc, ngay cả khi cô nói rất nhỏ tiếng, anh cũng không bao giờ thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.
Tối hôm đó anh mang đến món gà Bobo nấu tiêu cần xếp hàng dài mới có thể mua được của nhà ông chủ Từ, Lục Dã Mê Tung nhà Katernia, là bánh vị mới kết hợp giữa bảy phần vị trà xanh và ba phần vị sữa bò, còn có sản phẩm mới của Nại Tuyết.
Trong đống đồ ăn vặt có một chai kẹo có vị lạ, Lý Tích Thần ăn hai viên, một viên là vị cam, chua đến nghiến răng, một viên là vị khổ qua, đắng đến mức ăn một lúc lâu ròi vẫn không cảm giác được mùi vị khác.
Một bữa tối đủ vị chua ngọt đắng cay.
Trên bàn trà nhỏ được bày đầy thức ăn, rực rỡ muôn màu.
Còn Lục Tư Việt ngồi đối diện cô.
Anh mặc một chiếc áo T
-shirt màu trắng, quần âu màu xám, là cách ăn mặc ở nhà.
Lý Tích Thần mới đầu chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, cho nên anh rất dễ dàng mà đem nơi này biến thành sân nhà của anh.
Anh tháo tất cả các bao bì, bỏ chúng vào một túi rác lớn, bày tất cả thức ăn lên bàn một cách đẹp đẽ, trước khi cầm đũa lên còn lịch sự hỏi cô: "Em có cần chụp ảnh không?"
Lý Tích Thần kinh ngạc nhìn anh, sau đó điên cuồng xua tay, sợ hãi nói: "Không..."
"Ừm." Lục Tư Việt nhìn thức ăn trên bàn, sau đó lấy di động ra, "Vậy tôi chụp một tấm vậy."
Bàn tay cẩn thận đưa về phía bàn ăn định cầm lấy đũa của Lý Tích Thần nhanh chóng rút lại, cô đưa tay ra sau lưng, giống như học sinh tiểu học mắc phải sai lầm.
Lục Tư Việt chụp hình thức ăn trước.
Ánh đèn nhà cô rất đẹp, chỉ cần phối hợp với bộ lọc thì sẽ chụp ra được ảnh đẹp.
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một lát sau hỏi cô, "Em có thể chụp giúp tôi một tấm không?"
Lý Tích Thần lại kinh ngạc một lần nữa.
Đàn ông trong ấn tượng của cô đều không thích chụp ảnh.
Ba cô là kiểu người tới chụp ảnh gia đình cũng phải nghiêm mặt, giống như người khác nợ ông rất nhiều tiền vậy, trong vòng bạn bè của chị cô cũng gần như không có ảnh của Chu Lâm, chỉ có ảnh đính hôn của bọn họ, vẻ mặt Chu Lâm rất căng thẳng, ngày đó chị cô đăng lên vòng bạn bè là: Đàn ông có lẽ đều không thích chụp ảnh.
Người có sở thích cuồng nhiệt đối với chụp ảnh mà cô quen biết cũng chỉ có Trịnh Vân Phàm.
Anh ấy chụp núi chụp biển, chụp hoa chụp cỏ, còn có tự sướng.
Trên vòng bạn bè của anh ấy quả thực là một tập hợp ảnh tự sướng.
Nhất là sau khi anh ấy tập luyện được cơ bụng.
Lý Tích Thần nhận lấy di động của anh, anh vừa điều chỉnh tư thế vừa nói: "Lát nữa phải gửi cho ba tôi xem, cho nên em cố gắng chụp đẹp một chút."
Tay Lý Tích Thần run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!