Chương 15: (Vô Đề)

Một người đã 25 tuổi rồi, mà bây giờ lại bị gọi là cô bé, thì ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có chút ngại.

Hơn nữa lời này nghe còn có vẻ không được đứng đắn.

Nhưng lại từ miệng của anh hàng xóm mà ra.

Giọng điệu tùy hứng nhẹ nhàng kia khiến cho người ta cảm thấy, đây chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không có gì đặc biệt.

Nhưng mà cách xưng hô tùy hứng này vẫn khiến Lý Tích Thần cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô cúi đầu trả lời, "Em không còn nhỏ nữa."

Âm thanh này trùng với tiếng đóng cửa, Lục Tư Việt không nghe thấy.

Buổi sáng ánh mặt trời chói mắt, Lục Tư Việt kéo tấm che nắng bên trong xe xuống, còn đeo thêm kính râm.

Anh cũng không nói chuyện phiếm với Lý Tích Thần.

Chủ yếu là do khi xe vừa mới di chuyển thì Lý Tích Thần đã bắt đầu giả vờ ngủ.

Giả vờ không hề giống, nhưng lại rất cẩn thận.

Lục Tư Việt trong lòng hiểu rõ, chở cô ra sân bay.

-

Khi đến nhà ga T2 của Sân bay Quốc tế Thủ đô thì đã là 10:10.

Máy bay của Trịnh Vân Phàm hạ cánh lúc 10:20 và cô đến sớm hơn 10 phút.

Nhưng đối với anh hàng xóm, thời gian này có vẻ không được tốt cho lắm.

Lúc trước Lý Tích Thần chỉ nói muốn ra sân bay, nhưng không hề nói là sân bay nào.

Vì thế Lục Tư Việt vô cùng hiển nhiên mà chở cô đến sân bay gần nhà nhất, nhưng không ngờ đi được một nửa, Lý Tích Thần đang giả vờ ngủ bỗng nhiên phát hiện vấn đề trên biển báo.

Cô cũng chỉ mới hoàn toàn biến thành trạch nữ mấy năm gần đây.

Là một người Bắc Thành chính gốc, biển báo đến sân bay cô vẫn rất quen thuộc, vì vậy sau khi cân nhắc thì cẩn thận mở miệng: "À thì, đi sai đường rồi."

Lý Tích Thần sợ ảnh hưởng đến giờ dạy học của anh hàng xóm, chu đáo nói: "Hay là anh cho em xuống ven đường, em có thể bắt taxi đi."

"Hửm?" Lục Tư Việt cười cười nhìn cô một cái, "Em chắc chứ?"

Tuy nói vậy nhưng anh không hề dừng lại.

Mà Lý Tích Thần cũng tự biết mình đã lỡ lời, không nói chuyện nữa.

Trên đường con đường xe cộ tới lui tấp nập này, tỷ lệ cô có thể bắt được taxi là 0%.

Ban đầu anh hàng xóm canh giờ khá chính xác, nhưng đi được nửa mới phát hiện ra mình nhận thức sai về địa điểm tới, dẫn đến thời gian đi lại tăng lên.

Lý Tích Thần thật ra có chút sốt ruột, cô rất ngại làm chậm trễ thời gian của anh hàng xóm.

Điều đó làm cô cảm thấy tội lỗi.

Mà sau khi xe đến nơi đối phương lại thuận miệng hỏi một câu, "Bạn em mấy giờ xuống máy bay?"

"20." Lý Tích Thần trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!