Đêm khuya vắng lặng không ngủ được mà còn phải ở một mình là một điều rất cô đơn.
Nếu không có sự lựa chọn nào khác, phải cô đơn ngồi đó, thức cho đến khi thấy mệt mỏi và buồn ngủ rồi ngủ say thì cũng sẽ không cảm thấy gì.
Nhưng một khi còn có những sự lựa chọn khác, con người sẽ luôn hướng về bên náo nhiệt.
Thậm chí không cần quá náo nhiệt, có người ở bên cạnh thôi cũng đã đủ rồi.
Cho dù đối phương không nói chuyện, mà chỉ yên tĩnh ngồi ở đó.
Lục Tư Việt lần đầu tiên làm chuyện vượt quá giới hạn.
Nửa đêm nửa hôm, xách rượu gõ cửa nhà đối diện.
Không biết là do sợ cô đơn hay muốn ở cùng một không gian với cô.
Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy rằng hai người có thể chia sẻ sự cô đơn.
-
Cô gái nhỏ sống một mình nhà cửa cũng coi như sạch sẽ.
Cửa sổ khổng lồ trong phòng khách phản chiếu vầng trăng tròn, ánh sáng trong phòng khách mờ ảo.
TV là 42 inch, ghế sofa màu xanh nhạt bên cạnh có một ghế lười, bày trí một cách ngẫu nhiên, từ độ lún xuống của nó có thể nhìn ra nó thường được chủ nhân "yêu chiều".
Khăn trải bàn trên bàn trà cũng có màu xanh nhạt.
Tấm thảm cũng thế.
Gần cửa sổ sát đất đặt một chiếc bàn, màn hình máy tính vẫn còn sáng, là một trang Word trống.
Lục Tư Việt cao, lại đứng ngược sáng ở giữa phòng khách, anh thản nhiên mở miệng: "Anh ngồi ở đâu?"
Cô gái nhỏ còn đang đứng ở cửa ra vào không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn truyền đến giọng nói: "Đều được."
Lục Tư Việt ngồi thẳng xuống trên thảm, dựa lưng vào sofa.
Qua một lúc thật lâu, cô mới lề mề ngồi xuống tấm thảm, nhưng cách anh một khoảng rất xa.
Anh không để ý, chỉ trở tay đẩy sữa qua cho cô.
Anh cũng không muốn nói chuyện.
Chẳng qua nhìn thấy người ngồi ở trên cửa sổ cứ nhìn lén anh mãi, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại muốn đi tới.
Anh mở bia ra, không nhanh không chậm uống một ngụm, ngón tay vuốt ve lon bia lạnh lẽo.
"Anh..." Cô bé cắn ống hút, ấp úng hồi lâu mới khó khăn hỏi: "Không vui sao?"
Lục Tư Việt nhìn về phía cô, nhếch môi cười, có chút miễn cưỡng, "Vẫn ổn."
Từ trước đến nay anh đều không chủ động thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình.
Nhưng gần đây, cảm xúc tiêu cực của anh thực sự quá nhiều.
Giống như cuộc sống bắt đầu thay đổi từ khi Lâm An Hiền lựa chọn tự sát vậy.
Anh là bác sĩ tư vấn tâm lý của Lâm An Hiền, cố định ba giờ chiều thứ ba hàng tuần sẽ làm tư vấn cho Lâm An Hiền, lúc đầu khi anh điều trị cho Lâm An Hiền, trạng thái của đối phương rất không tốt, lo âu mất ngủ mơ nhiều, chứng OCD nặng và tự kỷ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!