Chương 13: (Vô Đề)

Lúc gần sáng sớm, Lý Tích Thần mới đi vào trạng thái ngủ say.

Nhưng mà cô lại mơ một giấc mơ khiến người ta phải thẹn đỏ mặt.

Mặt trời mọc mang theo đó là gương mặt đỏ bừng của cô, cô ngồi trên giường, mu bàn tay áp trên má, nhiệt độ trên mặt mãi không chịu hạ xuống.

Đây là một giấc mơ rất xúc phạm anh hàng xóm.

Trong giấc mơ, thế mà cô lại có thể nhón mũi chân lên hôn anh hàng xóm.

Chao ôi.

Nếu mà để anh hàng xóm biết, cô chắc chắn sẽ bị xem là một tên biến thái.

Có lẽ là do hôm qua nhìn chằm chằm môi anh quá lâu, trong khoảnh khắc đó còn lóe lên ý nghĩ đôi môi đẹp như vậy nếu mà hôn lên thì chắc là rất mềm, có rất nhiều hình ảnh tội lỗi bỗng hiện lên trong đầu.

Thế nên trong giấc ngủ ngắn ngủi mới mơ thấy một giấc mơ tội lỗi.

Lý Tích Thần nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, sao lại như thế chứ!

Cô cảm thấy bản thân có chút quá đáng.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một giấc mơ.

Cô cũng không thể làm gì với giấc mơ.

Trong hiện thực nào có loại suy nghĩ và can đảm ấy, nhưng trong mơ lại không khống chế được.

Tối hôm qua lúc cô ngẩn người nhìn anh hàng xóm, anh hàng xóm còn cười trêu chọc: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Ánh mắt cô hoảng hốt đảo qua mặt anh, sau đó thật đúng là bị cô phát hiện ra điểm kì lạ.

Trên trán anh hàng xóm có một vết màu xanh, cô lắp bắp nói: "Anh... trán của anh sao lại bị thương?"

Anh đã băng bó xong ngón tay, chẳng qua máu đỏ sẫm thấm ướt cả băng cá nhân, nhìn rất dọa người.

Anh đưa tay ra sau lưng, không để ý lắm nói: "Không cẩn thận đụng phải."

Lý Tích Thần thầm nghĩ cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Trong lúc nhất thời hành lang yên tĩnh lại, anh hàng xóm lại thay chiếc băng cá nhân khác, Lý Tích Thần tiếp tục giống như con quay nhỏ chạy về nhà lấy thuốc tiêu viêm, trước tiên rắc một lớp thuốc mỏng rồi mới dán băng cá nhân.

Sau đó cô ngồi xổm ở đó, lơ đãng bốn mắt nhìn nhau với anh hàng xóm.

Anh hàng xóm đột ngột hỏi, "Em thật sự định cứ trốn như vậy ư?"

Lý Tích Thần khẩn trương đến mức tim suýt vọt lên cổ họng, cô run rẩy thu dọn đồ đạc, nhưng tay run lên, thuốc tiêu viêm rơi trên mặt đất.

Cô cúi đầu không dám nhìn anh hàng xóm, cũng không muốn trả lời vấn đề này.

Sau một lúc lâu im lặng, anh hàng xóm bất đắc dĩ thở dài, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên tóc cô, giọng nói vừa bao dung vừa trấn an: "Nhà Katerina có sản phẩm mới, sầu riêng ngàn tầng đã được cải tiến, em muốn ăn không?"

Lý Tích Thần nhặt thuốc tiêu viêm lên, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Anh hàng xóm nói: "Ngày mai tôi sẽ mang cho em."

Anh đứng dậy về nhà trước, "Hôm nay đã quấy rầy em, về nhà ngủ sớm một chút, đừng mất ngủ nữa."

Lý Tích Thần mím môi, ngửa đầu nhìn bóng lưng anh, chẳng biết tại sao, bóng lưng này trùng khớp với bóng dáng cô nhìn thấy hôm anh ngồi ở ban công uống rượu giải sầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!