Lý Tích Thần là một biên kịch.
Mặc dù hiện tại cô không có đi làm, nhưng vẫn luôn giữ thói quen làm việc như lúc trước.
Những bộ phim mới ra mắt trên thị trường, hầu như cô đều sẽ vào xem, tuy không xem hết được nhưng cô sẽ xem phần giới thiệu nội dung phim và đánh giá.
Bộ phim đó không có liên quan đến nội dung họ đang nói cho lắm, chỉ đơn giản là do anh hàng xóm lấy tên bộ phim đó ra trêu cô.
Cô không tiếp tục nói chuyện về chủ đề này với anh hàng xóm nữa, cũng không muốn nghe mấy chữ bệnh tâm thần này.
Chẳng có gì thú vị cả.
Cô nằm cuộn người trong chăn, hai má phồng lên, suy nghĩ nên nói gì để anh hàng xóm không bắt chuyện với cô nữa.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, anh hàng xóm đã nói: "Em ngủ chưa?"
Lý Tích Thần không chút suy nghĩ: "Ngủ rồi."
……
QAQ.
Lý Tích Thần, đổi hành tinh khác mà sống đi.
-
Sau khi xuất viện, Cố Từ đến nhà Lý Tích Thần ở vài ngày, thậm chí còn mời anh hàng xóm sang ăn lẩu.
Một chầu lẩu trong nháy mắt kéo gần khoảng cách.
Lý Tích Thần biết anh hàng xóm họ Lục, là một giáo viên.
Là một nghề rất tốt, có mặt mũi lại có tiền.
Đây cũng là miếng bánh mứt thơm ngon của thị trường xem mắt.
Mặc dù Lý Tích Thần vẫn ngồi đó không nói gì, nhưng Cố Từ đã đem tình huống của cô nói ra một chút.
Ví dụ như tốt nghiệp nghiên cứu sinh Bắc Truyền, trong nhà có một chị gái, cha mẹ đều có công việc đứng đắn, là người Bắc Thành.
Lý Tích Thần ngượng ngùng đá Cố Từ dưới gầm bàn, Cố Từ mới ngậm miệng.
Từ ngày đó về sau, Lý Tích Thần và anh hàng xóm không gặp lại nhau nữa.
Cô tiếp tục ở nhà và viết kịch bản khiến cô đau đầu như trước đây.
Cuộc sống của anh hàng xóm cũng trở lại quỹ đạo bình thường.
Nhưng mỗi ngày sau khi tan ca anh sẽ nhấn chuông cửa nhà cô, để xác nhận trạng thái sinh mệnh của cô.
Lúc đầu Lý Tích Thần muốn mở cửa, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Cố Từ làm ngày hôm đó, sợ anh hàng xóm hiểu lầm, cô đành trao đổi với anh hàng xóm cách một cánh cửa.
Hai người bọn họ không nói được mấy câu.
Anh hàng xóm trên đường tan ca đi qua cửa hàng bánh ngọt, thỉnh thoảng sẽ mang về bánh dâu tây hoặc đổi vị mới cho cô. Ngày hôm sau cô sẽ dán một phòng bì trước cửa nhà anh, trong đó ghi lời cảm ơn và gửi lại số tiền mua bánh.
Mà cô cũng nhận được rất nhiều thư hồi âm từ anh hàng xóm của mình.
Mặc dù tất cả đều ngắn nhưng rất ấm áp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!