Chương 8: (Vô Đề)

Dù sao thì, khi mái nhà bị dột, hắn cũng có thể lặn lội ra ngoài thành hai dặm, nhổ từng nắm cỏ, đem về phơi khô rồi rải lên mái để vá tạm.

Keo kiệt đúng là keo kiệt, nhưng cách làm lại quá hoang dại.

Ta nhìn mảnh đất trống trong sân, chỉ là trồng rau thôi mà, ta cũng lớn lên ở nông thôn, việc này có gì khó đâu.

Ngày thứ hai sau khi Đường Minh Chiêu giữ ta lại, ta lén trở về Trúc Vận Lâu, tìm Yểu Nương xử lý đôi tay của mình. Bàn tay ta quá mềm mại, hoàn toàn không phù hợp với thân phận một nha hoàn lưu lạc.

Để tránh bị phát hiện, ta quấn hai miếng vải lên tay, rồi đội nắng cả ngày để lao động. Chỉ để đến khi hắn trở về, có thể thấy một bức tranh mỹ nhân làm vườn. Dù eo sắp gãy, ta vẫn cố gắng chống đỡ đến hoàng hôn.

Ai ngờ, kẻ keo kiệt ấy vừa bước vào cửa đã chộp lấy tay ta, than vãn:

"Khăn vải của ta! Khăn vải ta để dành làm mặt giày mới, vậy mà các người lại làm rách hết thế này!"

Bộ dạng đau lòng đến cực điểm ấy hoàn toàn không để ý bàn tay ta cũng bị mài rách da.

Quá tức giận, ta giật miếng vải ra ném thẳng vào mặt hắn rồi chạy về phòng, không thèm ăn tối.

Căn nhà nghèo đến mức ngay cả dầu đèn cũng là loại rẻ tiền, khói bốc lên làm mắt ta cay xè. Đường Minh Chiêu cầm thuốc bước vào, nhìn thấy ta với đôi mắt đỏ hoe.

Hắn vội quay mặt đi, đặt thuốc lên bàn, nói:

"Đại Nha bảo cô nương bị trật eo, thuốc này rất tốt cho vết thương, nhưng cô nương nên dùng tiết kiệm, trong nhà chỉ còn chút này thôi."

Ta vẫn đang giận, lập tức bật lại:

"Đường đại nhân tiếc thì cầm đi đi, ai mà thèm!"

Hắn liếc ta, nói:

"Được rồi, không đứng dậy nổi nữa thì đừng cứng đầu. Đại Nha đang hâm cơm, lát nữa sẽ vào giúp cô nương bôi thuốc."

Nói xong, hắn lại lẩm bẩm:

"Phụ nữ thật phiền phức, cứ thế này thì tối nay lại tốn thêm dầu đèn rồi."

Ta lập tức ném gối về phía hắn.

Hắn nhanh tay bắt được, mặt hơi đỏ:

"Nhưng mà, cái kiểu đanh đá này, so với lúc trước giả bộ làm tiểu thư, thật đáng yêu hơn nhiều. Sau này đừng bày mấy cái trò hoa hòe ấy nữa."

Nói xong, hắn chạy như bôi dầu vào chân.

Nhìn bóng lưng hắn, ta thở phào một hơi. Gượng ép mãi những ngày qua, cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Khi Đường An nói hắn thích những cô gái giỏi giang, ta đã nghĩ, thời buổi này, giỏi giang và đanh đá vốn không thể tách rời. Vậy nên từ chuyện ném khăn, ta dứt khoát buông thả tính cách mình.

Biểu hiện của Đường Minh Chiêu chứng minh rằng, ta đã cược đúng.

Làm một người phụ nữ mà bọn quan lại tham ô thích, ta phải học mất ba năm. Nhưng để trở thành người phụ nữ mà Đường Minh Chiêu yêu thích, ta chỉ cần quay về trước năm mười ba tuổi là được.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đếm kỹ xem nhà còn bao nhiêu gạo, tính toán sức ăn của từng người, không được để thừa một hạt thóc. Còn thịt? Nửa tháng dính răng một lần là đủ rồi, ngoài thành vẫn còn biết bao nhiêu người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Trời đẹp thì suy nghĩ trồng thêm loại rau quả gì, trời xấu thì đi canh mấy người bán hàng rong trên đường về nhà để mua được rau rẻ.

Vui thì đấu khẩu với Đường Minh Chiêu đôi câu, không vui thì dù hắn chỉ chạm vào một lá rau thôi, ta cũng có thể cầm giày đuổi hắn chạy ba vòng trong sân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!