Chương 7: (Vô Đề)

Sau đó, hắn hỏi nàng:

"Đây là tiểu thư nhà ngươi?"

Đại Nha gật đầu, vừa định mở miệng than thở vài câu về số mệnh của ta, hắn đã cắt ngang:

"Đã vậy thì mau đưa nàng về trước đi. Thanh danh của nữ nhi là quan trọng nhất. Ta biết các người sống ở nhà bên, ta sẽ đến giải thích sau."

Hừ, hóa ra ba lần trước không phải hắn không nhìn thấy ta.

Đường Minh Chiêu đến không chậm chút nào. Ta vừa thay xong y phục, uống hết bát canh gừng thì hắn đã xuất hiện.

Hơn nữa, hắn vô cùng thẳng thắn, dẫn ta thẳng đến trước cửa nhà mình, chỉ vào cánh cửa đang mở rộng và nói:

"Cô nương, đã ba lần, ta đã tránh cô nương ba lần rồi. Ta cảm ơn lòng tốt của cô nương, nhưng cô xem lại nơi này đi. Một kẻ nghèo rớt như ta đây, thật sự không nuôi nổi cô nương đâu."

Khi hắn nói ở bờ hồ rằng đã biết ta từ trước, ta đã thông suốt. Hóa ra ta quá tự cao, lại hành động nóng vội, phạm phải một sai lầm lớn.

Những gã đàn ông trước đây, bọn họ đều như trứng nứt vỏ, hôi thối từ bên trong.

Có thể bọn họ nhận ra ta cố tình quyến rũ, nhưng bởi bản tính yếu đuối, muốn chứng tỏ sức hấp dẫn của mình, họ mới để ta có cơ hội tấn công từng bước.

Đường Minh Chiêu thì khác.

Từ gia thế đến bản thân, hắn đều là một chính nhân quân tử, hoàn toàn không bị lung lay bởi mỹ nhân kế.

Vì vậy, ta nhìn hắn, rồi nhìn sang cái sân còn thua cả nhà nông dân của hắn, liền quỳ phịch xuống, hướng lên trời khóc lớn:

"Đường lão gia, nếu ngài có linh thiêng, xin hãy giúp nô tỳ. Nô tỳ chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, muốn thay gia chủ báo thù, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này. Nô tỳ ngoài tấm thân này, không còn gì để đặt cược!"

Hắn nhíu mày:

"Gia chủ của cô là ai?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta lập tức ôm lấy chân hắn:

"Ngô Tướng quân! Là Ngô Tướng quân – người bạn chí cốt của phụ thân ngài."

Đúng vậy, ta định đóng vai nha hoàn của Ngô Nhụy Châu, trước tiên dùng thân phận trung thành để vào nhà, sau đó từ từ tính bước tiếp theo.

Ta nghĩ mình sẽ thấy nét mặt xúc động của Đường Minh Chiêu, ai ngờ hắn lập tức bịt miệng ta lại, kéo cả ta và Đại Nha vào trong, rồi nhanh chóng đóng sập cửa.

Đóng cửa xong, hắn còn áp tai vào nghe hồi lâu, chắc chắn không có động tĩnh gì mới vỗ n.g.ự. c thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn khổ sở nói với thư đồng:

"Ngươi xem, thiếu gia nhà ngươi sao lại khổ thế này chứ? Có một người phụ thân như vậy, vì giữ thanh danh mà một đồng cũng không dám tham ô, ngay cả người gác cổng nhà quan lại cũng sống sung sướng hơn ta!"

Rồi hắn chỉ vào ta, nói tiếp:

"Nhìn xem, giờ còn có cả cố nhân của phụ thân ta tìm tới cửa để lấy mạng ta. Trác Tùng - Trác tướng, người mà chỉ cần giậm chân, triều đình đã run rẩy. Cô nương, xin hỏi một kẻ nghèo xác nghèo xơ như ta, lấy gì để giúp Ngô Tướng quân báo thù đây?"

Mặc dù lý trí nhắc nhở ta rằng có lẽ hắn đang diễn trò, nhưng ta vẫn không nhịn được mà thầm bĩu môi trong lòng.

Nhà họ Đường đời này, rốt cuộc đã sinh ra loại kỳ quái gì thế không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!