Tô Phong Đình đã lâu không đến, đêm nay chắc hẳn là để hỏi tình hình.
Ta lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt hắn:
"Trong này là những thứ liên quan đến vị Trác đại nhân kia. Ta tranh thủ giấu nó đi trước khi người tịch biên tài sản đến, hy vọng nó sẽ có ích cho ngài."
Hắn nhận lấy, gật đầu:
"Chắc chắn sẽ có lúc cần dùng đến."
Một đại thần như Trác Thủ Phụ đâu phải nói muốn lật đổ là lật ngay được.
Những thứ này lộ ra sớm chỉ khiến kinh động đến hắn. Vậy nên, mỗi lần ta đều phải cất giấu cẩn thận, chờ thời cơ để giao cho Tô Phong Đình.
Sau khi cất cuốn sổ, hắn ngước mắt nhìn ta, hỏi:
"Có vẻ nàng không thích Ngô Nhụy Châu cho lắm. Nếu vậy, hay để nàng ta chuyển sang chỗ khác?"
Hẳn là hắn đã nghe thấy màn cãi cọ ngoài cửa ban nãy.
Ta cười nhạt, giả vờ hỏi:
"Vậy chuyển nàng ta đến phủ của ngài nhé? Hai năm nay, nàng ta lau sàn cũng không tệ, chắc hẳn sẽ không làm phiền ngài đâu."
Hắn nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như mặt nước bị khuấy động, ánh lên sắc đen cuộn trào:
"Doanh Doanh, phụ nữ thông minh quá thì thường đoản mệnh."
Ta rụt cổ, không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Từ những chi tiết nhỏ nhất trong mỗi lần hắn đến, ta có thể cảm nhận được sự quan tâm khác thường mà hắn dành cho Ngô Nhụy Châu. Đó là kỹ năng sống còn mà ta phải học để giữ mạng mình.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù nàng ở ngay trước mắt, dù cả hai đều chung mục tiêu đối phó Trác Tùng, hắn vẫn không dám tiến lại gần nàng.
Đã có lúc ta tự hỏi, liệu người đứng sau hắn có liên quan đến thảm án của Ngô Tướng quân hay không.
Trong một thoáng yên lặng, Tô Phong Đình đẩy một cuốn sổ khác về phía ta. Trên bìa ghi rõ tiểu sử của một người.
"Hắn là nhiệm vụ tiếp theo của nàng."
Đọc lướt qua, ta thấy: Đường Minh Chiêu, hai mươi hai tuổi, đứng thứ mười ba trong kỳ thi Đình năm Chiêu Lâm thứ tư, vừa nhậm chức Ngự sử Trung thừa.
Mới hai mươi hai tuổi đã làm Ngự sử Trung thừa, quả là tuổi trẻ tài cao. Nhưng ta biết, người như hắn tuyệt đối không thể dính vào tham ô hay bại hoại.
Bởi phụ thân hắn là một vị quan liêm chính hiếm hoi còn sót lại của triều đình, vừa qua đời trong khi đi cứu trợ thiên tai.
Việc hắn được thăng chức, vốn đã mang ý nghĩa như một sự bù đắp.
Vậy tiếp cận hắn, chúng ta có thể đạt được điều gì?
Tô Phong Đình giải đáp thắc mắc của ta:
"Chúng ta cần một người tiên phong, một vị quan chính trực, không sợ đối đầu với Trác Thủ Phụ. Hắn sẽ là kẻ ném ra những bằng chứng kia, để xem có thể làm lung lay được bao nhiêu gốc rễ của Trác Thủ Phụ."
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, bổ sung:
"Người này trước giờ theo phụ thân chu du nhậm chức khắp nơi, Tư Tư không thể thu thập được sở thích của hắn, mọi chuyện lần này đều phải dựa vào bản lĩnh của nàng."
Ba ngày sau, trong căn nhà trống bên cạnh Đường phủ trên phố Công Dương, có một vị tiểu thư gia cảnh sa sút vừa chuyển đến, đi cùng nàng là một nha hoàn ít nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!