Ta nắm lấy cơ hội, bước lên nói:
"Nàng là con gái của Ngô Tướng quân, là vị tiểu thư nổi danh khắp kinh thành, đưa xuống Thảo Viện chẳng phải quá lãng phí sao? Ma ma, hay là để nàng làm nha hoàn cho con đi."
Lúc đó, Trịnh ma ma vừa phát hiện ra ta không còn trong trắng, nên hứng thú với ta cũng giảm đi nhiều.
Bà ta vừa mất đi hai trụ cột tương lai, lòng đầy khó chịu, lạnh giọng mỉa mai:
"Mới tí tuổi đầu mà đã học đòi làm anh hùng bảo vệ trung thần rồi sao?"
Ta bước từng bước uyển chuyển, mỉm cười:
"Ma ma nói gì lạ thế, con giữ nàng lại dĩ nhiên là vì lợi ích của mình thôi."
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, như có thể nhỏ ra nước, cũng có thể làm mềm lòng bất cứ người đàn ông nào.
Sắc mặt Trịnh ma ma dịu đi một chút:
"Ngươi đúng là đứa trẻ có thể dạy dỗ được, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã học được năm phần bản lĩnh của Phó sư phụ. Chỉ tiếc, ngươi đã mất đêm đầu, rốt cuộc cũng không thể trở thành kỹ nữ thượng đẳng được."
Ta cúi xuống nâng khuôn mặt của Ngô Nhụy Châu lên, hỏi:
"Kỹ nữ thượng đẳng? Ma ma nói là kiểu tiểu thư tài sắc như nàng ấy sao?"
"Ma ma, mười mấy năm nay, kỹ viện chúng ta chọn hoa khôi theo tiêu chuẩn đó, nhưng chúng ta đã xưng bá thành An Phú chưa?"
"Ma ma nghĩ thử xem, một tiểu thư tài danh của Ngô gia lại bị hạ thấp đến mức phải làm nha hoàn cho một hoa khôi. Điều này sẽ khiến đàn ông tò mò và nghĩ nàng hoa khôi ấy phải cao quý đến mức nào để một người tài hoa như Ngô tiểu thư chịu cúi mình.
Và khi họ vén mạng che mặt, lại phát hiện nàng hoa khôi ấy không chỉ cao quý mà còn giỏi giang, am hiểu những khúc hát quyến rũ. Loại tương phản này sẽ khiến họ vừa bất ngờ, vừa si mê.
Ma ma đã gặp qua nhiều đàn ông, bà nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào?
"Ta còn đang quan sát sắc mặt phức tạp của Trịnh ma ma thì một người đàn ông vừa vỗ tay vừa bước vào. Hắn cười nói:"Trịnh di, bà già rồi, quyết đoán còn không bằng một cô nhóc nữa."
Đó là một người mặc áo vải đội mũ nho, trông hoàn toàn không hợp với nơi phong trần này. Nhưng ta biết, vận may đã đến, hắn mới chính là chủ nhân thực sự của nơi đây.
Ban đầu ta còn định thu phục Trịnh ma ma trước rồi từ từ tính kế, không ngờ hôm nay lại có thể một bước lên mây.
Ta dồn toàn bộ kỹ năng, khép mình lại, cúi đầu hành lễ với dáng vẻ khiến người ta đau lòng nhất:
"Ngài quá lời rồi, là ma ma cẩn trọng mà thôi."
Trịnh ma ma cũng hành lễ, kính cẩn gọi:
"Thỉnh an tiểu chủ tử."
Người đàn ông không ở lâu, chỉ liếc nhìn Ngô Nhụy Châu một cái rồi nói:
"Dù sao cũng từng là con của trung thần lương tướng, cứ coi như tích chút phúc cho kỹ viện đi."
Sau đó hắn quay lại hỏi ta:
"Tiểu nha đầu, có muốn cùng đại gia ta làm vài việc thú vị hơn không?"
…
Trong đêm xuân ấm áp sau tấm màn hoa sen, ta ủy khuất nói với người đàn ông bên cạnh:
"Quan gia, hôm nay thiếp chỉ định vào thư phòng của người tìm một cuốn sách thôi, thế mà Trần quản gia lại lớn tiếng với thiếp. Thiếp là người của chàng, hắn chỉ là một hạ nhân, làm sao dám to gan như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!