Chương 12: (Vô Đề)

Khi đó, ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời một màu vàng óng.

Từ trong nhà bước ra là một người không còn mũm mĩm như trước – Ngô Tiểu Phán. (con trai của Ngô Tướng quân, nghĩa phụ của nu9)

Nhìn thấy người quen cũ, ta vừa cười vừa khóc, nước mắt không biết từ khi nào đã tràn đầy trên gương mặt.

Trên đời này, còn ai xứng đáng với những bằng chứng này hơn hắn?

Nghĩa phụ, có phải người đang phù hộ chúng con từ trên cao? Xin người chờ thêm một chút nữa, rất nhanh thôi, chính con trai ruột của người sẽ thay người rửa sạch nỗi oan khuất.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng xin người cũng đừng quên phù hộ cho cô con gái của người, nàng vẫn còn đang mắc kẹt trong hang sói.

Hy vọng một ngày nào đó, chúng con sẽ còn có thể sống sót mà tái ngộ.

Chiến tranh quả thật rất khó khăn.

Dù đã có một lý do chính đáng, chúng ta vẫn mất bảy năm trời mới một lần nữa nhìn thấy cổng thành của kinh đô.

Trong bảy năm ấy, Đường Minh Chiêu gia nhập quân đội, trở thành quân sư của Ngô Thừa Hiên, còn ta và Đại Nha thì rong ruổi khắp nơi để tìm kiếm tài lực giúp đỡ họ.

Tất cả mọi người đều nén một hơi trong lòng, không nghe thấy tin tức về Nhụy Châu, đối với chúng ta đó đã là tin tốt.

Ngày công phá thành, ta không tham dự.

Nghe nói Tô Phong Đình đã đưa Nhụy Châu lên cổng thành, đe dọa Ngô Tiểu Phán rằng, nếu chúng ta không rút quân thì hắn sẽ đẩy nàng xuống.

Nhưng vào phút cuối, không biết vì lý do gì, hắn do dự một thoáng, để Nhụy Châu nắm được cơ hội, đẩy hắn xuống trước.

Hoàng đế đã không còn, chẳng ai muốn tiếp tục chiến đấu. Những cựu thần còn lại chọn ra một người đại diện để đàm phán.

Chúng ta đồng ý tha mạng cho họ, thế là đại quân tiến vào kinh thành mà không cần đổ máu.

Khi ta và Đại Nha vào cung thăm Nhụy Châu, nàng dường như vẫn là nàng trước kia, lại dường như đã thay đổi.

Nhưng chỉ cần còn sống, mọi vết thương rồi sẽ có ngày chữa lành.

Sống sót, thật là tốt biết bao.

Ngô Tiểu Phán, không, phải gọi là bệ hạ, đã phong ta làm một Quận chúa. Trong kinh thành, ta vẫn được tự do đi lại. Nhờ vậy, ta hạ mình đến tử lao để thăm người phụ thân đang sống lay lắt của mình.

Đôi mắt ông ta lồi ra, tay chân gầy guộc hơn cả que củi, thêm vào đó là cái bụng phồng to như một người mang thai mười tháng. Còn đâu dáng vẻ oai phong của vị Thủ Phụ năm nào.

Nhưng đầu óc ông ta vẫn tỉnh táo.

Nhìn ta thật lâu, cuối cùng mới cất tiếng:

"Ngươi… ngươi là con của Dao Nương."

Ta rút cây trâm gỗ trên đầu xuống, vạch nhẹ lên n.g.ự. c ông ta:

"Ông còn nhớ không? Mẫu thân ta nói đây là món quà đầu tiên ông tặng bà. Đến lúc chết, bà vẫn mang theo tín vật này."

"Bởi vì bà nói, bà mơ mỗi ngày được dùng chính cây trâm này đ.â. m vào tim ông, để xem m.á. u chảy ra có đen kịt hay không, mà ông có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến vậy."

Khi ta đ.â. m cây trâm vào n.g.ự. c ông ta, trong ánh mắt ông hiện rõ vẻ nhẹ nhõm như được giải thoát. Vì thế, khi mới đ.â. m được nửa chừng, ta đã rút nó ra.

"Ôi chà, g.i.ế. c cha sẽ bị báo ứng đấy. Ta còn muốn sống hạnh phúc lâu dài với Đường Minh Chiêu. Vậy để Trác đại nhân tự chọn: c.h.ế. t đói, hoặc một ngày nào đó bị đất sét trắng làm căng bụng mà c.h.ế. t nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!