Thứ Việt Thế Trung dùng chính là máy tính để bàn trong thư phòng.
Việt Nhiên không thể làm gì khác hơn là ôm máy vi tính chuyển tới, kéo ghế tựa ra rồi ngồi kế bên cha. Nhìn ông đăng nhập vào game, cậu vẫn có một loại cảm giác không được chân thật:
"Cha, tại sao cha đột nhiên lại muốn chơi trò này vậy?"
Việt Thế Trung nói:
"Lúc trước thấy tụi con chơi mỗi ngày nên cha tò mò, ngược lại nhàn rỗi thì vẫn hoàn nhàn rỗi thôi."
Việt Nhiên nói:
"Vậy lúc tại sao lúc cha mới chơi lại không nói với con?"
… Việt Thế Trung nghiêm túc đáp,
"Cha vốn định luyện thành cao thủ rồi mới tới tìm con rồi lao ra bảo vệ con lúc con gặp nguy hiểm, cho con một bất ngờ này nọ, sau đó phát hiện chơi khó quá."
Việt Nhiên nghiêm mặt, không biết nên phun ra câu nào.
Cậu không thể làm gì khác hơn là bỏ qua đề tài này, liếc mắt nhìn chức nghiệp của cha, nói:
"Kiếm khách là một bắt đầu rất tốt, để con xem điểm của cha một chút."
Việt Thế Trung liền mở thanh thuộc tính của nhân vật ra, nói:
"Cha thêm dựa theo cái tên gì mà Liệt Phong kia đấy, nhưng lúc đánh nhau vẫn chết."
Việt Nhiên kiên trì giảng đạo lý cho cha nghe: "Tốc độ tay của Liệt Phong nhanh lắm, ý thức cũng tốt, có thể né được rất nhiều công kích bằng việc đi bộ, cho nên anh ta luôn tăng thêm bạo kích và nhanh nhẹn.
Trang bị của cha không tốt, không thể tránh khỏi các kiểu công kích, tốt nhất thêm một chút phòng ngự hoặc sinh mệnh, chờ cha thành thạo rồi hẳn từ từ thay đổi theo anh ta.
"Việt Thế Trung nghe thế gật đầu, lòng nghĩ bộ dáng con trai đàng hoàng trịnh trọng dạy học trông thật đáng yêu, bảo:"Vậy con thay đổi cho ba ba đi.Việt Nhiên nói:Chờ con hỏi anh họ một chút, anh ấy chơi kiếm khách.
"Việt Thế Trung vội vàng nói:"Đừng nói là cha chơi nhé.
"Việt Nhiên không hiểu gì ngẩng đầu:"Hả?Việt Thế Trung nói:Cha muốn bảo trì vẻ thần bí, quay đầu lại cho nó thêm một niềm vui bất ngờ.
"Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bây giờ kỹ thuật của ông thảm như thế, chết đi chết lại trước mặt con trai thì thôi, tốt xấu gì vẫn phải duy trì nét uy nghiêm của trưởng bối trước mặt con cháu trước. Ông nói:"Cũng đừng nói cho những người bạn kia của con nhé, khỏi để bọn họ cười chuyện con mang theo cha chơi game.Việt Nhiên nói:Bọn họ sẽ không nói thế đâu.
"Việt Thế Trung nhanh chóng đổi giọng:"Khỏi để bọn họ nhìn thấy có gia trưởng thì lại căng thẳng này nọ, cứ nói cha là bạn tốt của con đi."
Được thôi.
Việt Nhiên không phản bác nữa, vừa mở WeChat ra gõ hai chữ lại đột nhiên nghĩ đến anh họ chắc còn đang lái xe, nên cậu liền liên lạc với Khương Tiêu, Khương Tiêu trường kiếm trọng kiếm gì cũng chơi cả, có khả năng biết nhiều hơn so với anh họ.
Sự thực chứng minh Khương Tiêu quả nhiên hiểu nhiều, anh nhanh chóng phổ cập thông tin cho người mới, phân tích vừa gọn vừa chuẩn.
Việt Nhiên: Cảm ơn.
Khương Tiêu: Em muốn chơi trường kiếm hả?
Việt Nhiên: Không phải, một người bạn của tôi chơi, tôi hỏi giúp cậu ấy.
Khương Tiêu: Ừm, tới nhà chưa?
Việt Nhiên: Đã tới rồi, anh thì sao?
Khương Tiêu: Gần đến sân bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!