Chương 86: Hiểu lầm

Trang Thiếu Châu đi theo sau Trần Vi Kỳ, vài lần muốn đỡ cô nhưng đều bị cô hất mạnh ra.

"Tránh ra!" Trần Vi Kỳ càng đi càng nhanh, cố gắng bỏ lại người đàn ông phía sau, vừa bước vội vừa lạnh lùng ra lệnh: "Đừng đi theo em."

Trang Thiếu Châu thấp thỏm trong lòng, linh tính mách bảo có chuyện lớn không hay. Trần Vi Kỳ thông minh như vậy, đây lại là cơ thể của cô, chắc chắn cô cảm nhận được sự thay đổi, có lẽ cô đã đoán được việc mang thai nên mới tức giận như thế, cho rằng anh đã giở trò.

"Vi Vi....... Em đi chậm thôi, em đang mang giày cao gót, cẩn thận kẻo——" ... ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Nhưng câu nói này anh không dám thốt ra, sợ Trần Vi Kỳ càng giận dữ hơn.

"Tóm lại, em đi chậm thôi." Trang Thiếu Châu suốt chặng đường luôn đưa tay ra như muốn đỡ cô nhưng không dám chạm vào.

"Biến đi!" Trần Vi Kỳ trong lòng ngùn ngụt lửa giận, chỉ cần nhắm mắt là hình dung ra cảnh Trang Thiếu Châu ân ái với người phụ nữ khác, khiến cô buồn nôn một cách tự nhiên.

"Ọe—" Vừa đi cô vừa khô khốc nôn khan.

"Trời ơi..." Trang Thiếu Châu lo lắng như ngồi trên đống lửa, hận không thể tự trách mình. "Vợ ơi, tất cả là lỗi của anh. Em đừng tự làm khổ mình, đi chậm thôi..."

Tiếng ồn không nhỏ, khiến khách trong sảnh khách sạn đều nhìn về phía họ. Một đôi trai tài gái sắc luôn thu hút ánh nhìn ở bất kỳ đâu, huống hồ người phụ nữ mặc váy dạ hội cao cấp toát lên vẻ yêu kiều, còn người đàn ông thì cao lớn, tuấn tú, vest chỉnh tề. Dù gương mặt đầy vẻ lo lắng, khí chất quý phái của anh vẫn không thể che giấu.

Nhiều người nhận ra họ, lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Chiếc Bentley của Trang Thiếu Châu luôn chờ sẵn ở cổng chính của khách sạn. Tài xế thấy ông chủ và phu nhân đi ra, nhanh nhẹn xuống xe mở cửa.

Nhưng Trần Vi Kỳ sao có thể lên xe của Trang Thiếu Châu? Cô đi vòng qua hướng khác. Trang Thiếu Châu cũng không thể để cô tự mình rời đi, đành bộc lộ mặt cứng rắn, ép cô lên xe trước rồi tính sau.

Trần Vi Kỳ bị anh nửa dỗ nửa ép đưa vào trong xe. Nếu không phải vì đông người và làm lớn chuyện sẽ khó coi, cô chắc chắn đã tát anh một cái.

Một người đàn ông phản bội mà còn dám gọi cô là "vợ"? Dù vì lý do gì, tự nguyện, bị ép buộc, hay vì say rượu, cô đều không tha thứ.

Nhưng điều khiến cô khó hiểu nhất là, tại sao anh lại làm vậy?

Cô không hiểu.

Trần Vi Kỳ rơi vào vòng luẩn quẩn suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu, không nói một lời nào ngồi ở ghế sau. Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới ánh đèn rực rỡ càng thêm lạnh lùng.

Trang Thiếu Châu đóng cửa xe, đi vòng qua phía bên kia và cũng ngồi vào. Tài xế theo anh bao năm, đã sớm là người tinh ý. Vừa lên xe, ông ấy chủ động kéo tấm ngăn cách không gian, để lại không gian riêng tư cho vợ chồng họ.

Trần Vi Kỳ cười lạnh, khoanh tay trước ngực, đôi chân dài vắt chéo, cơ thể hơi nghiêng về phía cửa xe, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ.

Trang Thiếu Châu trong lòng khó chịu, mở ngăn đựng đồ lấy ra một chai nước lọc. Nhưng nước lại là nước lạnh, anh liền cất lại. Phụ nữ mang thai không thể uống nước lạnh, sẽ làm kí. ch th. ích dạ dày.

"Vợ à..."

Nghe vậy, trái tim Trần Vi Kỳ như thắt lại. Tay cô siết chặt thành nắm đấm, cắn răng nói: "Đừng gọi em là vợ. Anh không xứng."

Cổ họng Trang Thiếu Châu nghẹn lại, lập tức nhận lỗi: "Xin lỗi, lần này là lỗi của anh. Anh không trốn tránh, tất cả đều là lỗi của anh. Vi Vi, anh có thể giải thích với em."

Trần Vi Kỳ cười nhạt. Lòng cô vốn đầy nghi hoặc, nhưng qua giọng điệu của anh, vừa xin lỗi vừa muốn giải thích, mọi nghi ngờ của cô đã được khẳng định.

"Anh còn muốn giải thích với em? Anh có mặt mũi để giải thích sao? Trang Thiếu Châu, anh có liêm sỉ không hả?"

Trang Thiếu Châu hít sâu, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lúng túng: "Là anh không biết xấu hổ. Bảo bối, là anh sai với em. Anh không ngờ chỉ một lần lại thành ra như vậy. Anh thề với em, lần đó thật sự là anh bất cẩn. Sau đó anh không hề sai sót thêm lần nào nữa. Em tha thứ cho anh đi, bảo bối, anh sẽ bù đắp cho em, được không?"

Trần Vi Kỳ tức đến phát khóc, chỉ cần nghĩ đến việc Trang Thiếu Châu từng chạm vào người phụ nữ khác, cô đã cảm thấy buồn nôn. Đồng thời, nỗi chua xót trong lòng cô dâng lên đến tận mũi. Cô tức giận tát Trang Thiếu Châu một cái, vừa nói vừa nghẹn ngào: "Một lần sơ suất là lý do sao? Anh nghĩ em không phát hiện ra sao! Trang Thiếu Châu, em muốn ly hôn!

Anh đã nói sẽ ra đi tay trắng, nói thì giữ lời đi, ngày mai em sẽ nhờ luật sư nói chuyện với anh!"

Hôn nhân không giữ được, cô ít nhất phải lấy được tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!